Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 280 : Nàng cũng biết ta có trái tim

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Sở Thanh Ca còn đang mong Hàn Vân Tịch đáp ứng, vừa nghe thấy chữ “Được” kia của Hàn Vân Tịch, nàng ta lập tức hỏi: “Còn lại bốn cánh cửa ngươi chọn cánh cửa nào?”



Dáng vẻ nôn nóng của nàng ta, giống như sợ Hàn Vân Tịch đổi ý.



Hàn Vân Tịch không đổi ý, thoải mái nói: “Ngươi chọn trước đi.”



“Không cần!” Sở Thanh Ca rất kiêu ngạo.



Hàn Vân Tịch cũng lười làm cao với nàng ta, nàng nhún vai, hỏi: “Cánh cửa thứ hai, ngươi có lựa chọn chưa?”



“Ta chọn cánh cửa thứ ba!” Sở Thanh Ca lập tức trả lời, thật ra đối với nàng ta mà nói, chọn cánh cửa nào cũng không phải điều quan trọng nhất.



Điều quan trọng nhất là đơn đấu như vậy, Hàn Vân Tịch sẽ chịu tổn thất lớn.



Trong bốn cánh cửa cũng chỉ có một cánh cửa cất giấu thứ mà bọn họ muốn có, ba cánh cửa còn lại đều là cạm bẫy, là đường chết.



Nàng ta không tin vận may của Hàn Vân Tịch tốt đến mức có thể chọn đúng cánh cửa kia, dù nàng có chọn đúng, nàng cũng gặp những cạm bẫy như vậy, nói không chừng còn là cạm bẫy đáng sợ nhất.



Bất luận thế nào, bình yên vô sự mà ra ngoài là chuyện hoàn toàn không thể, không biết võ công như nàng đến cả tốc độ thoát thân cũng chậm hơn người khác, không chừng còn mất mạng.



Đương nhiên, Sở Thanh Ca không chắc mình có thể toàn vẹn trở ra, nhưng nàng ta thà bị thương cũng muốn Hàn Vân Tịch gặp nguy hiểm, ít ra nếu nàng ta bị thương, Hàn Vân Tịch cũng sẽ bị thương nặng hơn nàng ta!



Sở Thanh Ca bước nhanh đến cánh cửa thứ ba, lạnh lùng bổ sung: “Trong vòng nửa canh giờ, người không thể ra ngoài coi như thua, người bị thương nặng cũng thua!”



“Được!”



Hàn vân tịch sảng khoái đáp ứng, muốn thoát khỏi tay Long Phi Dạ, đáng tiếc, Long Phi Dạ vẫn nắm chặt tay nàng, khuôn mặt hắn u ám đáng sợ.



Nữ nhân luôn tự mình quyết định này, nàng quả thực là muốn chết!



“Buông tay!” Hàn Vân Tịch thấp giọng.



Long Phi Dạ không buông tay, hắn đã thay đổi quyết đinh, thay vì để Hàn Vân Tịch mạo hiểm, hắn thà đánh một trận còn hơn.



Thế nhưng, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên: “Buông tay... cũng hãy yên tâm, được không? Tin ta một lần.”



Buông tay, yên tâm?



Hàn Vân Tịch, hóa ra nàng còn biết bản vương là người có trái tim!
Hôm nay, ta không cho phép ngươi làm thinh như vậy nữa.



Sở Thanh Ca một tay cầm cung, một tay cầm tiễn, bước nhanh hơn, nàng ta đã đi rất xa, đến giờ cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì, điều này khiến nàng ta bắt đầu mong đợi, có lẽ, vận may của nàng ta đã đến, con đường này là lựa chọn chính xác. Ừm, nàng phải toàn lực ứng phó!



Một bên khác, Hàn Vân Tịch cũng không ngừng tiến sâu vào mật đạo, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là, nàng không đi liền một mạch, nàng xác định người bên ngoài cửa không nhìn thấy nơi này, lập tức liền dừng lại.



Nàng có viện binh!



Vừa rồi bên trong cánh cửa thứ nhất dấu lửa, trời mới biết trong này ẩn dấu cái gì, nàng phải thừa nhận mình ngay cả tốc độ thoát thân cũng không bằng người khác.



Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nghĩ đến một người, công tử áo trắng, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, hỏi rõ ràng một số việc.



Nàng nhanh chóng hoàn hồn, đang muốn lấy vật nhỏ đang trốn trong túi chữa bệnh ra, ai biết vật nhỏ lại đi trước nàng một bước, tự chui ra, nhảy xuống mặt đất.



Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Thú nhỏ, chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi sao? Ngươi ra giúp ta sao?”



Sở dĩ nàng dám đi vào, còn không phải là dựa vào bảo bối trong tay này? Thú nhỏ dù gì cũng là độc thú Độc Tông, có nó bảo vệ, giống như có một tấm bùa hộ mệnh, chỉ là lúc có nhiều người, Hàn Vân Tịch không tiện mang nó ra mà thôi.



Xác định phía sau không có người bám theo một lần nữa, lại nhìn xung quanh một chút, xác định là an toàn, Hàn Vân Tịch lập tức lấy Mê Điệp Mộng ra, bình độc dược này bị nàng và Long Phi Dạ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là rơi vào tay nàng.



Đánh cược với Sở Thanh Ca cái gì, chỉ là thứ yếu, nàng tạm thời ném sang một bên, Mê Điệp Mộng mới là điều quan trọng nhất.



Không biết Sở Thanh Ca mà biết thì có tức hộc máu không? Chắc chắn là có!



Vừa nhìn thấy Mê Điệp Mộng, vật nhỏ lập tức liền nhảy lên trên tay Hàn vân tịch, thứ này không ăn được, thì ngửi một chút cũng được.



Đối mặt với Mê Điệp Mộng, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch không có tác dụng, mùi axit đồng đều trong không khí, khiến nàng không thể lựa chọn phương hướng để đi.



Nàng chỉ có thể mượn cơ hội này, cầu cứu thú nhỏ, nếu như Mê Điệp Mộng thật sự có quan hệ với Độc Tông, không chừng thú nhỏ sẽ biết.



Hàn Vân Tịch không biết giao tiếp với thú nhỏ như thế nào, nàng để thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng, còn mình thì hít hà khắp nơi một cách khoa trương, ra hiệu cho thú nhỏ mùi axit trong không khí.



Thú nhỏ nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, cũng không biết nó có hiểu ý của Hàn Vân Tịch hay không, nó đứng lên, bắt chước dáng vẻ của Hàn Vân Tịch, ngẩng đầu lên, khịt khịt mũi, ngửi tới ngửi lui.



Thấy thế, Hàn Vân Tịch căng thẳng, hẳn là có manh mối?



Quả thực có manh mối, chỉ có điều Hàn Vân Tịch nhanh chóng phát hiện, manh mối này không phải cái mà nàng muốn...