Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 287 : Tức giận, treo giải thưởng khắp thiên hạ

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Đêm đó, Hàn Vân Tịch không chút do dự đi theo Cố Thất Thiếu, Cố Thất Thiếu âm thầm dẫn nàng đi vào một con đường rất lệch.



Hàn Vân Tịch không thuộc đường, nàng đi được một nửa mới phát hiện vấn đề.



“Đây là đường đến Dược thành?” Dù nàng hơi nghi ngờ, nhưng nàng cũng không sợ Cố Thất Thiếu bắt cóc mình, nếu tên này thật sự muốn bắt nàng cũng không cần chờ đến lúc này, hao phí nhiều suy nghĩ đến vậy.



“Con đường này là đường bí mật dùng để vận chuyển thuốc của Dược thành cung cấp cho Y Học viện, là một con đường tắt, sẽ không có cướp.” Cố Thất Thiếu giải thích rất chi tiết.



Dựa vào tính chất của con đường này thì người biết đến nó chắc chắn chỉ có một ít người trong Dược thành và Y thành.



Long Phi Dạ đã từng nghe đến con đường này, có điều, lúc này hắn đã phát điên nên chẳng thể nào nhớ ra được.



Hắn không tìm được Hàn Vân Tịch trong Y Học viện, còn tưởng là nàng đã trở về khách điếm, thế nhưng, hắn vừa về đến khách điếm, nhìn thấy thị vệ đã té xỉu trên đất, lại nhìn thấy Mê Điệp Mộng ở trên bàn, hắn suýt chút nữa thì đã mất khống chế.



Hắn phái tất cả nhân thủ mà hắn có thể điều động ở gần đây, trông coi bốn cái cửa lớn của Y thành, đồng thời lại chia binh hai đường, một phía thì lục soát trong Y thành, một phía lại chạy ra khỏi Y thành, đuổi theo nàng từ bốn cửa lớn.



Long Phi Dạ đã vào Y Học viện hỏi hết mọi người một lần, hỏi Cố Bắc Nguyệt, Lạc Túy Sơn, Tam trưởng lão, thậm chí còn hỏi Long Thiên Mặc và Vinh Thân chưa lên đường đi về, đáng tiếc không hề có kết quả.



May là Tam trưởng lão đã có rất nhiều kinh nghiệm, nếu không thì lúc ông thấy được cái nhìn lạnh lùng và tức giận kia của Long Phi Dạ, có khi đã nói thật.



Lúc này, Long Phi Dạ đang đứng trên tầng lầu cao nhất của Y Học viện, mặc cho gió to thổi tung áo bào và mái tóc của mình, hắn cao cao tại thượng quan sát khắp cả Y thành.



Đang lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu một màu vàng rực rỡ lên mọi thứ trong Y thành, thế nhưng chẳng thể nào chiếu vào đôi mắt đen nhánh như đêm tối của hắn.



Cả người của hắn tỏa ra một luồng lệ khí rất đáng sợ, cứ như là một vị hung thần, giáng trần cùng lúc với màn đêm vậy.



Cứ một lúc thì sẽ có thị vệ mặc áo đen đến bẩm báo, thế nhưng, mãi đến lúc mặt trời buổi chiều đã hạ xuống, màn đêm buông xuống, hắn vẫn không nhận được tin tức tốt.



Lúc này, lại có một người thị vệ đến báo: “Điện hạ, đã đuổi theo năm mươi dặm từ cửa Tây, cũng không có tung tích của Vương phi nương nương, kính xin…”



Vẫn chưa nói xong, Long Phi Dạ đột nhiên đá một cước, trực tiếp đá người thị vệ này bay ra ngoài, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.



“Đồ vô dụng!”



Hắn lạnh giọng, cả người giống như đang tắm trong lửa giận vậy.
Nếu nàng thật sự trở thành dư nghiệt của Độc Tông, hắn nên làm gì?



Hàn Vân Tịch, từ nhỏ đến lớn Cố Thất Thiếu ta chưa bao giờ tin vào quỷ thần, hôm nay, ta lại khẩn cầu với trời xanh, khẩn cầu ngươi không phải, khẩn cầu ngươi không có liên quan gì với Độc Tông!



Khẩn cầu, ngươi không phải Độc Nữ!



Thấm thoát, hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lúc hai người ở cùng một chỗ chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.



Hai con ngựa trắng cùng đi với nhau, một người thì áo trắng diễm lệ, một người lại áo tím cao quý, bước đi trong núi rừng, ai không biết nhìn thấy còn tưởng rằng họ là một đôi thần tiên quyến lữ, chỉ làm uyên ương không làm tiên, nhưng mà, trong lòng bọn họ đều chứa đầy sự nặng nề, suy nghĩ chuyện lớn nhất trong đời mình.



Sau khi Cố Thất Thiếu và Hàn Vân Tịch ra khỏi vùng rừng núi, huynh muội họ Sở mới đi ra từ một bên.



Mặc dù quần áo của họ đã ngay ngắn, thế nhưng lúc bị thương trong kho Độc Thảo, những vết đốm nhỏ vẫn trải rộng trên người bọn họ, con nhện đen ở cửa thứ hai thật ra không có độc, bởi vì căng thẳng quá nên Sở Thanh Ca mới đoán sai, uống thuốc linh tinh, bây giờ những vết đốm này chính là hậu quả của việc lạm dụng thuốc.



Đoan Mộc Bạch Diệp đã đi tìm Đoan Mộc Dao, hai huynh muội bọn họ hiếm khi đồng hành với nhau.



“Ca, ngươi kéo tên nam tử áo đỏ kia đi, ta đi tìm Hàn Vân Tịch để báo thù!” Đến bây giờ mà Sở Thanh Ca vẫn chưa nguôi giận.



Bọn họ vẫn không rời khỏi Y thành, sau khi biết Long Phi Dạ treo giải thưởng khắp thiên hạ để tìm Hàn Vân Tịch, bọn họ mới rời khỏi, lại trùng hợp gặp được hai người ở vùng hoang dã này.



Thật ra Sở Thiên Ẩn đã bảo vệ Sở Thanh Ca nên bị thương nặng nhất, nhưng hắn chẳng hề phàn nàn gì, đừng nói là oán hận.



“Thanh Ca, chuyện này muội cứ xem như chưa từng xảy ra, đừng quan tâm nữa, có được không?” Sở Thiên Ẩn thản nhiên hỏi.



“Chưa từng xảy ra?” Sở Thanh Ca không thể tin được: “Ca, đừng nói là huynh cũng bị nữ nhân kia mê hoặc! Ngoại trừ độc thuật thì nàng ta có gì chứ?”



Sở Thiên Ẩn nhíu mày, lại chậm chạp không trả lời, Sở Thanh Ca càng giận hơn, gỡ cung tên xuống định đuổi theo, nhưng mà, Sở Thiên Ẩn lại nắm chặt cung tên của nàng, ngăn lại: “Thanh Ca, sau này tất cả những chuyện liên quan đến Hàn Vân Tịch, muội cũng đừng quan tâm đến, gặp được nàng thì nhường một chút, hiểu không?”



“Dựa vào cái gì chứ?” Rốt cục thì Sở Thanh Ca đã nghe ra có điều gì đó không đúng lắm, mặc dù tính tình của ca ca nàng rất tốt, nhưng hắn lại không phải là người dễ dàng bị người khác lợi dụng, bắt nạt!



“Đây là mệnh lệnh của phụ thân, tốt nhất là muội đừng hỏi gì.” Sở Thiên Ẩn lại nói.



Đáy mắt của Sở Thanh Ca có sự phức tạp lướt qua, câu nói này của ca ca nàng rất quen thuộc, lúc trước khi phụ thân bắt nàng học độc thuật, cũng nói câu này, đây là mệnh lệnh, tốt nhất là muội đừng hỏi gì.