Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 288 : Lệnh treo thưởng Long thị

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Lệnh treo thưởng của Long Phi Dạ làm cho cả Vân Không đại lục đều xao động, Dược thành cũng không ngoại lệ.



Chạng vạng tối ngày hôm đó, Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu đến của nam Dược thành, còn chưa vào cửa, xa xa liền nhìn thấy cửa thành vây quanh một đống người.



“Dược thành có chuyện gì?”



Cố Thất Thiếu tò mò tiến lên, ai biết lại thấy trên bức tường dán một lệnh treo thưởng!



Lệnh treo thưởng chỉ có một bức tranh và hai câu nói.



Chân dung rất lớn, chiếm hai phần ba lệnh treo thưởng, người trên bức họa ngũ quan mỹ lệ, khuôn mặt như hoa, dù chỉ là chân dung, đều khó mà che dấu khí chất bẩm sinh tôn quý của nàng.



Cố Thất Thiếu một chút liền nhận ra chính là Hàn Vân Tịch!



Mà dưới bức tranh viết hai hàng chữ.



Hàng thứ nhất, mau trở về, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.



Hàng thứ hai, người gặp báo phủ Tần Vương, thưởng vạn lượng hoàng kim.



Trừ cái đó ra, cũng không có nói rõ ràng Hàn Vân Tịch là thế nào biến mất, thậm chí ngay cả hai chữ “mất tích”đều không nhắc tới.



Tần Vương treo thưởng khắp thiên hạ tìm Vương phi vốn là một chuyện oanh động, lại thêm một lệnh treo thưởng bá đạo như thế, không trở thành sóng gió ở Vân Không đại lục cũng khó khăn.



Quanh mình đám người suy đoán, có nói Hàn Vân Tịch bị ép buộc, cũng có nói Hàn Vân Tịch mất tích, càng có người suy đoán đây chẳng qua là Tần Vương điện hạ diễn trò cho Thiên Huy Hoàng đế nhìn, Tần Vương điện hạ đã không cần nữ nhân này nữa...



Đủ loại suy đoán, nhưng không ai nghĩ đến Hàn Vân Tịch chủ động trốn đi.



Nữ nhân khắp thiên hạ từng người tranh đoạt muốn ở bên cạnh Tần Vương điện hạ, làm sao lại có người chủ động thoát đi?



Cố Thất Thiếu nhìn một chút, khóe miệng càng cong, suýt nữa cất tiếng cười to.



Không nghĩ tới Hàn Vân Tịch cũng có một ngày chủ động chạy trốn!


Nàng rũ mắt xuống, nhìn một hồi đột nhiên liền đóng cửa sổ lại, nhắm mắt làm ngơ!



Nàng mở túi chữa bệnh ra, muốn đem vật nhỏ vớt ra trò chuyện, nhưng mà ai biết vật nhỏ thế mà không có ở bên trong túi chữa bệnh.



Rời đi kho độc thảo về sau, nàng cũng không biết vật nhỏ có ăn no hay không, mỗi ngày đều từ bên trong hệ thống lấy ra rất nhiều độc dược đặt ở túi chữa bệnh, có đôi khi vật nhỏ sẽ ăn đến trống trơn, có đôi khi lại còn nguyên.



Nàng không hiểu rõ con thú nhỏ này, cũng tạm thời không có thời gian suy nghĩ về nó, chỉ có thể trước đút, cất giấu.



Thú nhỏ không ở, túi chữa bệnh bên trong độc dược lại còn nguyên, Hàn Vân Tịch nghĩ vật nhỏ này hẳn là chuồn ra chơi đi.



Đoạn đường này thú nhỏ không ít lần mất tích, nhưng mỗi một lần cũng đều đột nhiên liền xuất hiện.



Thu dọn một chút, Hàn Vân Tịch liền trở về phòng đi ngủ, nhưng mà, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong vòng nửa canh giờ nàng thiêm thiếp ngủ, vật nhỏ làm một chuyện đáng sợ cỡ nào!



Lúc này, thú nhỏ ở ngay tại cổng dược liệu của Dược thành.



Đúng, chính là hội sở cần có tư cách hội viên và thẻ vàng mới có thể vào, là thị trường dược liệu chất lượng cao tại Dược thành, nơi này đầu bán tất cả đều là hàng thượng đẳng.



Nhớ ngày đó khi Long Phi Dạ lần đầu tiên mang Hàn Vân Tịch tới, trực tiếp liền ném cho nàng một tấm thẻ vàng đi tiêu xài, nghe nói ngày đó Hàn Vân Tịch làm loạn ghi chép của hội sở.



Cổng hội sở trấn giữ nghiêm ngặt, vật nhỏ nhiều lần muốn theo chân người bên cạnh tiến vào, chỉ tiếc nơi này ra ra vào vào cũng không có nhiều người, nó không thể thừa.



Nó đã sớm ăn no tại độc thảo kho rồi, tới nơi này nhưng là tìm dược liệu đổi khẩu vị. Kỳ thật nó cũng không phải là chỉ ăn độc, một người khi tâm tình không tốt đều có thể ăn ăn ăn, ăn hết!



Trong khoảng thời gian này không được ăn mặn, tốt xấu tìm dược liệu quý báu nếm thử xem.



Cái gọi là ăn hàng, khi đói bụng thì ăn nhiều, lúc không đói bụng lại kén ăn!



Thus nhỏ giống con chuột, trốn trong góc, thỉnh thoảng thò đầu ra, nó nha chờ, nghe bên trong bay ra từng đợt mùi thuốc, rốt cục không chờ được.



Thế là, nó ddi dọc theo chân tường, từng bước một len lén bò về phía cửa. Một con thus nhỏ chừng bàn tay, ai có thể phát hiện?



Chỉ tiếc...