Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 346 : Người không vui ta vui

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Hắn nói, nàng không cần đi nữa?



Thấy Long Phi Dạ cũng không quay đầu lại, bóng lưng xa dần, Hàn Vân Tịch đột nhiên có loại cảm giác bị từ bỏ, trong lòng nàng buồn chán, tự nhiên khó chịu.



Long Phi Dạ vừa rồi trong phòng chất vấn nhiều vấn đề như thế, nàng đương nhiên để ý, hắn tức giận rồi.



Nàng biết hiện tại nếu như không đi cùng hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng mà, nàng cuối cùng cũng không đi.



Một bên là tính mệnh của Cố Bắc Nguyệt, một bên là cảm xúc của Long Phi Dạ, bất luận như thế nào thì tính mệnh nặng hơn tình cảm, nàng còn không đến mức xử trí theo cảm tính đến tính mạng Cố Bắc Nguyệt cũng không để ý.



Bóng lưng Long Phi Dạ đều biến mất, Hàn Vân Tịch vẫn còn trông theo, ai cũng không biết lựa chọn như vậy, khó chịu nhất chính là nàng.



Triệu ma ma sửng sốt rất lâu, đột nhiên tỉnh táo lại, nắm chặt góc áo Hàn Vân Tịch: "Vương phi nương nương, Điện hạ không vui, điện hạ rất là không vui đấy!"



Triệu ma ma lúc này mới nhớ tới trước đây vương phi nương nương có nói, nàng không phải là muốn Điện hạ không vui sao? Nàng còn nói muốn giữ Cố Bắc Nguyệt cho đến lúc khỏi hẳn mà.



Điện hạ không vui, Vương phi nương nương hẳn là vui mới đúng chứ!



Triệu ma ma vừa rồi còn lo lắng đột nhiên vui mừng: “Vương phi nương nương, Điện hạ thật sự không vui!”



Nhưng mà, Hàn Vân Tịch buồn bực, căn bản không nghe thấy Triệu ma ma đang nói gì.



Lúc này, Sở Tây Phong từ trong phòng chạy ra, nghiêm túc hỏi: “Vương phi nương nương, ngươi nói biện pháp kia là thật sự không cần nhổ tên?”



Hàn Vân Tịch lúc này mới lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Tình hình sao rồi?”



Trong phòng, Hoàng thái y đã bắt đầu xuống châm, mũi tên đã gãy, Sở Tây Phong thấy máu đen chảy ra.



“Vương phi nương nương, ngươi trả lời câu hỏi của ta đã!” Sở Tây Phong vội vã.



“Tiến hành châm cứu không thuận lợi sao?” Hàn Vân Tịch lo lắng đến tình hình trong phòng, dù sao nàng trong lúc hành nghề đã gặp qua mấy lần ngoài ý muốn, đều là phát sinh trong quá trình châm cứu.



“Mọi việc đều thuận lợi, chảy ra máu đen!” Sở Tây Phong ngữ khí đều tỏ ra bực bội nói.



Hàn Vân Tịch lúc này mới thở dài một hơi: “Vậy thì tốt rồi, hết thảy đều thuận lợi, chỉ cần máu đen chẩy hết rồi khô lại, miệng vết thương sẽ tốt hơn.”



Sở Tây Phong giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nói vị nữ chủ tử này thế nào!



Lúc hắn nghe Vương phi nương nương giải thích cùng Hòang thái y, không có cách nào tin được hạ độc lại là biện pháp giải độc không cần nhổ tên, không ngờ rằng có thể tiến hành thuận lợi, hơn nữa nhanh như vậy đã thấy hiệu quả.


Khóe miệng gợi lên một ý cười nhàn nhạt, nàng ưu nhã quay người, hô to: “Điện hạ, nếu thật sự không có chuyện gì quan trọng, thần thiếp sẽ đi qua phòng khách bên kia, vết thương của Cố thái y nghiêm trọng, thần thiếp đã thay hắn xin nghỉ dưỡng bệnh, dự định giữ hắn lại cho đến khi khỏi hẳn.”



Thật ra nếu không có vụ hành thích hôm nay, Hàn Vân Tịch định chờ cho Cố Bắc Nguyệt tỉnh lại rồi nghỉ ngơi một hôm sau đó liền tiễn hắn về Cố phủ.



Nàng trước đến nay làm việc dứt khoát, không dây dưa dài dòng, chuyện tình cảm cũng không thích mập mờ.



Cố Bắc Nguyệt đối với nàng, từ trước đến nay cung kính, đều không có thất lễ.



Nàng cứu Cố Bắc Nguyệt, hoàn toàn xất phát từ tình bằng hữu, Cố Bắc Nguyệt giúp nàng không ít, mà cũng vì nàng mới bị Thái hậu làm khó dễ, về tình về lý, nàng nhất định phải giữ Cố Bắc Nguyệt lại dưỡng thương.



Nếu không phải Triệu ma ma nhắc nhở, nàng căn bản không nghĩ tới chuyện nam nữ thụ thụ bất thân.



Cuối cùng, Long Phi Dạ dừng bước.



Hắn lạnh lùng nói: “Hàn Vân Tịch, cho người ở lại trong phủ hay không, không phải nàng nói là được.”



“Điện hạ không phải nói rồi sao, hết thảy mọi việc trong phủ đều do thần thiếp phụ trách?” Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.



Long Phi Dạ xoay người lại, mặt lạnh như băng, không có tí biểu cảm gì: “Từ giờ trở đi, không cần nữa.”



“Ừm.”



Hàn Vân Tịch không nói thêm gì nữa, ngay trước mặt Long Phi Dạ, xoay người rời đi.



Đúng, nàng bước đi không hề quay đầu lại một cái, để Long Phi Dạ đứng một mình ở hành lang dài, nửa ngày cũng không có động tĩnh.



Triệu ma ma trốn ở một bên nhìn thấy tim nhảy ra ngoài, hai chủ tử này… thật tình người này so với người kia còn bướng bỉnh hơn nha.



Bà rất nhanh hoài nghi Vương phi nương nương không phải đang diễn trò, mà là cũng… không vui rồi!



Lúc bóng lưng Hàn Vân Tịch hoàn toàn biến mất, Long Phi Dạ nắm đấm răng rắc, hắn đời này đều chưa từng tức giận như thế!



Thế nhưng, hắn vẫn đứng ở đó, không có đuổi theo Hàn Vân Tịch hỏi rõ ý tứ.



Hàn Vân Tịch trở lại phòng khách, lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị xe, đưa Cố Bắc Nguyệt hồi phủ.



“Vương phi nương nương, Cố thái y bây giờ… không thích hợp ngủ lại sao?” Hoàng thái y cũng nhìn ra Hàn Vân Tịch không được thoải mái, huống chi là Cố Bắc Nguyệt đây?



“Không có gì đáng ngại.” Cố Bắc Nguyệt che lấy vết thương đứng dậy, không kiêu ngạo không tự ti: “Vương phi nương nương, trong nhà hạ quan còn có chuyện quan trọng cần xử lý, hẹn ngày khác đến cửa đa tạ ơn cứu mạng. “