Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 347 : Điện Hạ, Người Để ý

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Nếu là bình thường, Hàn Vân Tịch tất nhiên sẽ dìu Cố Bắc Nguyệt xuống giường, đối với một bác sĩ hiện đại mà nói, đây cũng không tính là gì.



Mặc dù nàng biết cổ đại giữa nam nữ có nhiều điều phải chú ý, nhưng mà, đa phần nàng vẫn xem nhẹ, không có cách nào mỗi lần đều cân nhắc chu toàn.



Cho nên, lần này, Hàn Vân Tịch cũng không dìu, mà thản nhiên nói: “Cố thái y dưỡng thương cho tốt.”



Nàng nói xong, phân phó Sở Tây Phong: “Đưa Cố thái y trở về, trên đường phải chăm sóc tốt.”



Sở Tây Phong nếu như không phải trên người có mệnh lệnh, nhất định trông coi kỹ Cố Bắc Nguyệt, vừa rồi hắn đã sớm cùng Triệu ma ma đi rồi.



Bây giờ, hắn cũng không biết rốt cuộc giữa vị nữ chủ tử này và Vương gia xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết: “Thuộc hạ tuân mệnh.”



Hắn dìu Cố Bắc Nguyệt xuống giường, cùng Hoàng thái y đi ra khỏi cửa.



Triệu ma ma gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bà cũng không biết rõ Vương phi nương nương đang nghĩ gì. Bà cũng không nghĩ tới Vương phi nương nương sẽ thật sự tiễn Cố Bắc Nguyệt đi về.



Chẳng lẽ là, nàng không chơi nữa? Không tiếp tục được rồi? Chẳng lẽ kế tiếp liền nói xin lỗi với Tần Vương điện hạ?



Vương phi nương nương rất thích Tần Vương điện hạ, nhưng mà, không thể không có tôn nghiêm không có nguyên tắc như thế!



Việc này không giống như Vương phi nương nương đang diễn nha!



Hiện tại đến nhận sai xin lỗi, không bằng lúc trước đừng chơi nữa.



Triệu ma ma cảm thấy trước khi Vương phi nương nương đi xin lỗi mình phải làm cái gì đấy, bà suy nghĩ một lát, nói: “Điện hạ, Vương phi nương nương trong cung nhìn thấy Cố thái y bị phạt, gấp đến nỗi suýt bị té xỉu đó.”



Long Phi Dạ chuyên tâm nhìn mật hàm bồ câu đưa tin mang tới, không có phản ứng.



Mặc dù Triệu ma ma rất rõ ràng vị chủ tử này rất giỏi kiềm chế, nhưng mà, lúc này, bà đều không bình tĩnh được, tại sao lại có thể yên tĩnh đến như vậy.



Chẳng lẽ vì Vương phi nương nương tiễn Cố thái y về, chuyện này liền có thể bỏ qua như vậy?



Triệu ma ma luôn cảm thấy Tần vương điện hạ đối với Vương phi nương nương trong lòng có chút kiêng dè, nhưng mà, cụ thể là kiêng dè cái gì, bà cũng không biết được.



Mặc kệ kiêng dè hay không kiêng dè,Triệu ma ma không cam tâm nhìn tình huống trước mắt, lại nói: “Trong cung, Cố thái y không dậy nổi, là Vương phi nương nương tự mình dìu hắn.”



Ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy bên sườn mặt Long Phi Dạ đặc biệt u ám, chỉ là, hắn vẫn giống như lúc đối diện với Hàn Vân Tịch, thờ ơ lạnh lùng.



“Chủ tử, theo lão nô nhìn thấy, Vương phi nương nương một mực đối với Cố thái y không tệ?”
Trời đầu đông chạng vạng tối, sắc vàng kim trải dài khắp Vân Nhàn các, hai người đứng hôn nhau trên thân dát lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt, hết thảy lộ ra là thần thánh mà đẹp đẽ.



Long Phi Dạ không trả lời vấn đề của Hàn Vân Tịch, có lẽ, cái hôn này chính là câu trả lời tốt nhất.



Nàng, vừa lòng thỏa ý.



Tô Tiểu Ngọc vụng trộm trên cửa sổ ghé nhìn một màn ấm áp trong viện, âm thầm sợ hãi thán phục Tần Vương điện hạ thế mà cũng có mặt dịu dàng như thế.



Không thích hợp với thiếu nhi, nàng lại không chớp mắt nhìn, thấy nụ hôn của Long Phi Dạ đã rơi trên cái cổ trắng ngần của Hàn Vân Tịch, nàng lập tức kích động, có lẽ có trò hay để xem!



Nghe nói nam nhân có mạnh mẽ thế nào, trong lúc ân ái, sức đề phòng sẽ xuống mức thấp nhất, có lẽ, nàng hôm nay có thể thấy được thứ nàng muốn thấy, liền có thể giao cho chủ nhân.



Tiếc rằng, Long Phi Dạ chỉ đặt trên cổ trắng ngần Hàn Vân Tịch một nụ hôn, sau đó hết thảy đều dừng lại.



Nam nhân này có sức kiềm chế thật là nghịch thiên!



Nhưng mà, còn nghịch thiên hơn hắn chính là Hàn Vân Tịch, nàng căn bản không nghĩ tới phương diện kia, nàng đắm chìm trong sự để ý của Long Phi Dạ, đến giờ vẫn vô cùng mừng rỡ.



“Lần sau không có chuyện như thế này nữa!” Long Phi Dạ lạnh lùng cảnh cáo.



Hàn Vân Tịch cắn môi cười, cười ngây ngô, không dám nhìn hắn.



Đáy mắt Long Phi Dạ lướt qua một vòng bất dắc dĩ, cũng không biết làm sao giữ được nữ nhân này.



Mặc dù có chút không nỡ, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông nàng ra: “Còn không mang hành lý quay về?”



Hàn Vân Tịch nhìn không được bật cười, Long Phi Dạ lập tức mặt lạnh như băng, quay lưng đi: “Bản vương vẫn còn việc phải xử lý.”



Hắn nói xong, lập tức rời đi, tựa như đang trốn.



Hắn thật sự có chuyện phải xử lý, Đường Môn bên kia không ngừng dùng bồ câu đưa tin tới, tên Đường Li ngu ngốc kia thế mà còn chưa trốn tới.



Long Phi Dạ đến thư phòng, ám vệ liền đưa ba bức mật hàm tới, Long Phi Dạ đứng bên cửa sổ, cũng không lập tức mở ra mật hàm, mà là nhìn hướng Vân Nhàn Các.



Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn môi mỏng, không nhịn được, nổi lên nụ cười tự giễu yếu ớt.



Lúc này, Sở Tây Phong từ Cố phủ trở về…