Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 42 : Để người chết không đền được mạng

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Xe ngựa chạnh nhanh như bay, vừa ra khỏi Tần Vương phủ không xa liền dừng lại.



Độc trên mặt Trường Bình công chúa đã bắt đầu phát tác, lúc này là thời kỳ ngứa khó nhịn, chỉ cần rời khỏi Tần Vương phủ là ổn, thậm chí ở ngay ven đường, nàng cũng không rảnh lo nhiều như vậy.



Một tay cầm theo đèn lồng, một tay nắm góc váy, hoang mang rối loạn chui vào xe ngựa Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch đang lúc buồn ngủ, thấy nàng tiến vào, theo bản năng duỗi tay ngăn cản ánh đèn chói mắt.



"Công chúa điện hạ, ngươi đây là......"



Còn chưa nói xong, Trường Bình công chúa thế nhưng đột nhiên kéo xuống mũ có mạng che bằng lụa trắng, lộ ra mặt đầy rêu độc, lại bởi vì sắc mặt nàng trắng bệch, trước ngọn đèn dầu chiếu xuống có vẻ khủng bố dị thường.



(*)Trong chương 28, độc mà công chúa trúng là một loại nấm độc (毒癣), vì thế sau khi độc phát thì xuất hiện rêu độc ở trên mặt (毒藓)



"Quỷ a!"



Hàn Vân Tịch buột miệng thốt ra, có một nửa là giả bộ, một nửa là thật sự. Loại virus rêu độc này nàng rất hiểu biết, cũng thực sự chưa từng gặp qua ca bệnh nào.



"Hàn Vân Tịch, ngươi dám mắng bản công chúa là quỷ?" Trường Bình công chúa rất tức giận, bộ dáng của nàng thực sự giống quỷ như vậy sao?



Phàm là thái y từng xem bệnh qua cho nàng, không có ai bị nàng dọa đến, hiện giờ nàng cũng không dám soi gương.



"Không phải...... Không phải......" Hàn Vân Tịch cực kỳ suy yếu, muốn lắc đầu đều làm không được, tê liệt nằm xuống.



Kỳ thật, sau khi ăn đan dược, uống cháo gạo kê vào, lại thêm lát nhân sâm, Hàn Vân Tịch đã sớm không yếu đi như vậy. Nhưng là, tại trước mặt cường thế như Trường Bình công chúa, nàng đương nhiên phải "yếu thế".



"Hàn Vân Tịch, ngồi dậy! Cố thái y nói ngươi giải độc rất lợi hại, ngươi nhanh nhanh giải độc cho ta, nhanh lên a! Ta ngứa muốn chết!" Trường Bình công chúa không chút khách khí ra lệnh.



Không nói đến Trường Bình công chúa vốn là vãn bối, ngay cả hiện tại nàng có việc cầu người, cũng không nên rống to như thế, hất hàm vênh mặt sai khiến.



Thực sự không giáo huấn cho nàng một bài học, nàng sẽ không bao giờ biết cách cư xử.



"Công...... chúa, công chúa, ta...... ta......"



Hàn Vân Tịch nói một lúc lâu cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh, Trường Bình công chúa lại vội muốn chết, đôi tay vài lần đều duỗi đến trên mặt, suýt nữa nhịn không được mà gãi.



"Ngươi cái gì ngươi a, nhanh nhanh giúp ta nhìn một cái!"



Nàng đang nói, đột nhiên tới gần, suýt nữa đem chính mặt mình dán đến trên mặt Hàn Vân Tịch. Nếu đổi làm người khác, đã sớm nôn ra, nhưng mà, Hàn Vân Tịch đã từng gặp qua độc còn ghê tởm hơn thế này nên nàng sớm đã có miễn dịch.



"Công chúa...... Công chúa...... Ta...... Ta không có...... Sức lực a!" Rốt cuộc, nàng đem nói lời hoàn chỉnh.




"Mẫu hậu, đem nàng mang lại đây, nàng nhất định là đang giả vờ! Nàng nhất định là muốn nhìn ta bị độc chết!"



"Đều là bởi vì nàng! Tất cả đều là nàng làm hại, nếu không phải nàng ta thì sẽ không đi thiên lao...... Ô ô, mẫu hậu, là nàng hại ta!" "Mẫu hậu, ngươi buông ta ra...... Ta muốn đi tìm nàng!"



......



Hàn Vân Tịch theo Cố Bắc Nguyệt đi vào, không lên tiếng lặng im lắng nghe. Trường Bình công chúa thậm chí cũng không nghĩ đến đêm đó nàng ta đi thiên lao đã làm cái gì, cư nhiên còn dám trách tội đến trên đầu nàng.



Khi nghe Cố Bắc Nguyệt nói đến tình tình của nàng ta nhiều ngày nay, còn có chút đồng tình muốn hôm nay sẽ cấp giải độc. Hiện giờ, Hàn Vân Tịch đổi ý, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!



Trường Bình công chúa không phải là người nàng muốn cứu, đừng cùng nàng nói loại đạo lý lớn gì mà y giả nhân tâm (lương tâm người thầy thuốc).



"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương."



"Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương, công chúa điện hạ."



Hàn Vân Tịch cùng Cố thái y cách lớp rèm buông hành lễ, hoàng hậu vội vàng cho hai người bình thân, ôn tồn nói, "Vân Tịch, nhanh nhanh tiến vào, Trường Bình chờ ngươi đã lâu."



Trường Bình công chúa đã không còn ồn ào, một đôi mắt phượng lại hung dữ chằm chằm nhìn xem Hàn Vân Tịch.



Hàn Vân Tịch ngồi xuống cạnh giường, nhàn nhạt nói, "Quá mờ, lấy đèn lại đây."



Cung nữ vội vàng đưa đèn lồng chiếu lại đây, ánh sáng mãnh liệt làm Trường Bình công chúa chớp mắt liên tục, nhưng nàng ta vẫn quật cường chằm chằm nhìn xem Hàn Vân Tịch.



Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, "Trường Bình, đem mắt nhắm lại đi, ta xem xem trên mí mắt có rêu độc hay không?"



Lời này vừa ra, Trường Bình công chúa lập tức liền nhắm mắt, bộ dáng hoảng sợ kia, làm Hàn Vân Tịch thập phần khinh thường.



Nha đầu này quật cường cái gì mà quật cường nha, có bản lĩnh tiếp tục trừng nàng sao.



Hàn Vân Tịch lúc này mới nghiêm túc mà đánh giá mặt nàng ta. Trong bóng tối âm thầm khởi động hệ thống rà quét xác định tình hình khuếch tán của độc tố cùng với có độc biến(sự biến đổi của độc tố) hay không, sau đó lại kiểm tra tình huống ở hai chân.



Trường Bình công chúa vẫn là may mắn, độc tố khuếch tán cũng không nhiều lắm, cũng không có độc biến.



Thấy Hàn Vân Tịch kiểm tra xong, hoàng hậu vội vàng dò hỏi, "Như thế nào, là trúng độc sao? Trúng chính là loại độc gì? Có thể giải sao?"



Trường Bình công chúa giờ mới biết đã kiểm tra xong rồi, vội vàng trợn mắt, hất hàm vênh mặt sai khiến, "Hàn Vân Tịch, ngươi ngập ngừng cái gì, nhanh nhanh nói a!"