Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 43 : Thảo dược cứu người

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Đối mặt với sự la hét của Trường Bình công chúa, Hàn Vân Tịch lấy tu dưỡng của bác sĩ chuyên nghiệp nhất, không đáng so đo với nàng ta. Biểu tình của nàng thong dong, hơi mang vẻ nghiêm túc, cho người ta một loại cảm giác quyền uy, lộ ra cảm giác an toàn vô pháp giải thích.



Nàng không trả lời, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Trường Bình công chúa, nháy mắt khiến cho Trường Bình công chúa an tĩnh lại, ngay cả hoàng hậu cũng khẩn trương, không dám truy vấn.



Hàn Vân Tịch sờ sờ phía bên phải, lại sờ sờ bên trái, lúc nãy mới rà quét xem tình hình của độc tố, Trường Bình công chúa hẳn là rất nhanh sẽ lại bị độc phát đi.



Nàng bất động thanh sắc sờ soạng hồi lâu. Trường Bình công chúa cùng hoàng hậu trong lòng sốt ruột cỡ nào a, nhưng trước sau lại không dám mở miệng truy vấn, càng đừng nói là nói năng lỗ mãng. Ngay cả Cố Bắc Nguyệt hầu bên ngoài rèm buông, cũng đều có chút khẩn trương.



Hắn biết Hàn Vân Tịch có thể giải độc, nhưng là, cũng không xác định được nàng có thể giải được loại độc trên mặt Trường Bình công chúa hay không, hắn bất quá là tiến cử mà thôi.



Một thất yên tĩnh, không khí khẩn trương!



Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch đột nhiên buông tay ra, giống như là bị kinh hách, vội vàng đứng dậy thối lui, kinh hô, "Trời ạ, độc đã thay đổi rồi, rất nhanh sẽ lây bệnh!"



Cái gì?



Vừa nghe lời này, hoàng hậu thối lui giống như trốn chạy. Tất cả cung nữ quanh mình cũng đều sợ hãi mà lui ra phía sau, thật là đáng sợ!



Nhiễm bệnh truyền nhiễm, đừng nói là công chúa, ngay cả là hoàng tử đều phải bị mang ra khỏi hoàng cung, đi đến biệt cung ở vùng ngoại thành giam lại, nếu trị không hết, thì cả đời đừng mơ tưởng quay lại.



Trường Bình công chúa sửng sốt, ngay sau đó sợ tới mức gào khóc lên, "Ta không cần! Ta không cần! Ô ô...... Mẫu hậu, ngươi cứu ta! Ta không muốn bị tiễn đi! Ta không cần!"



Hoàng hậu là người lui ra xa nhất, sắc mặt trắng bệch đến khẩn trương, khẩn trương hỏi, "Vân Tịch, rốt cuộc có thể trị được hay không a?"



Hàn Vân Tịch tránh không đáp lời, biểu tình ngưng trọng, "Có vẻ như, độc tính lại muốn phát tác."



Quả nhiên, lời này của nàng vừa rơi xuống, Trường Bình công chúa liền bắt đầu giãy giụa, "Ngứa! Mẫu hậu, ta mặt lại bắt đầu ngứa! Ngươi buông ta ra!"



"Các ngươi buông tay ta ra!"



"Mẫu hậu, nếu không ngươi giúp ta gãi gãi đi! Ta cầu xin ngươi!"



Rất nhanh, chân nàng cũng ngứa, đáng tiếc hai chân cũng bị cột lấy, nàng dùng sức mà lại không thể làm nên chuyện gì.



Thấy thế, tất cả mọi người chấn kinh rồi, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch thực sự có bản lĩnh thật a, không nghĩ rằng nàng có thể xác định được thời gian độc phát.



Hoàng hậu nương nương sợ hãi, nơi nào còn dám tiến lên, nắm tay Hàn Vân Tịch hỏi, "Thật là bị ngươi nói trúng rồi! Vân Tịch, ngươi quá lợi hại, ngươi nhất định có biện pháp cứu Trường Bình đúng không?"



"Vân Tịch, bệnh truyền nhiễm cũng không phải là việc nhỏ, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?"


Cố Bắc Nguyệt gật gật đầu, lập tức rời đi.



Buổi chiều cùng ngày, hắn đã tìm đủ tất cả dược vật cần thiết trong danh sách đưa đến trước mặt Hàn Vân Tịch, chỉ là, chỉ duy nhất thiếu xác ve mười đốt.



"Thứ này không có trong cung?" Hoàng hậu vẻ mặt không tin, "Ngươi đã tìm kỹ chưa?"



"Hoàng hậu nương nương, hạ quan có thể khẳng định trong kho dược không có."



Cố Bắc Nguyệt nói, lơ đãng liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, tiếp tục nói, "Xác ve mười đốt là đồ vật giá trị liên thành, đến nay cũng chỉ xuất hiện hai con, một con ở trong tay hoàng hậu Bắc Lịch Quốc, một con khác......"



"Ở nơi nào?" Hoàng hậu nóng nảy.



"Hạ quan chỉ biết là ở trên tay Nghi thái phi, nhưng thuộc hạ không rõ đã dùng hết hay chưa." Cố Bắc Nguyệt đúng sự thật trả lời.



"Ở trên tay mẫu phi nha?" Hàn Vân Tịch vẻ mặt khiếp sợ.



Tốt thôi, nàng đã sớm biết trước rồi, nếu không cũng sẽ không khai tên loại dược này ra. Nàng đã từng thấy qua vật này trong phòng Nghi thái phi, đồ vật kia đã bị Nghi thái phi tỉ mỉ bồi thành hàng mỹ nghệ, nghe nói là muốn để lại làm của hồi môn cho Mộ Dung Uyển Như. Mộ Dung Uyển Như mỗi lần nhìn đến đồ vật kia, đều rất là vui sướng.



Cái này, làm cho hoàng hậu khó xử.



Muốn lấy đồ vật trong tay Nghi thái phi, thế nhưng không hề dễ dàng nha.



Chần chờ một lát, hoàng hậu nói lời thấm thía, "Vân Tịch, hay là ngươi nói chuyện với mẫu phi ngươi về vấn đề này được không?."



Hàn Vân Tịch thở dài một tiếng, "Hoàng hậu nương nương, mẫu phi ta hiền lành nhân hậu, việc cứu người nàng nhất định sẽ giúp, chỉ là......"



Hoàng hậu khẩn trương chờ nàng nói tiếp.



"Ài...... nếu như ta nhắc tới, chẳng phải là đem bệnh tình của Trường Bình nói cho nàng biết hay sao? Nhưng ngươi cùng Trường Bình lại không cho ta nói." Hàn Vân Tịch thật khó xử nha.



Lời này, cuối cùng là làm hoàng hậu ý thức được mấu chốt của chuyện này. Đáy mắt nàng hiện lên một mạt lãnh lệ, không thể không hoài nghi rằng Hàn Vân Tịch là đang cố ý.



Hàn Vân Tịch sau khi chữa khỏi cho Trường Bình trở về, Nghi thái phi nhất định sẽ ép hỏi nàng, đến lúc đó nàng sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan: nói thì đắc tội với hoàng hậu, không nói thì Nghi thái phi không vui.



Nếu hiện giờ nàng đi hỏi xác ve mười đốt, đó chính là hoàng hậu cho phép nàng nói tình hình thực tế cho Nghi thái phi, đến lúc đó ai cũng không trách được nàng.



Hoàng hậu trong lòng phẫn nộ. Hàn Vân Tịch, ngươi thật đúng là thông minh. Ta thật là đã quá coi thường nàng.



Thấy hoàng hậu chần chờ, Hàn Vân Tịch rất có kiên nhẫn mà chờ. Thật ra giải dược chữa bệnh trong túi của nàng đã có sẵn. Nàng bất quá là nhân dịp lấy một thêm chút dược liệu, thuận tiện đem phiền toái kia để Nghi thái phi giải quyết một chút, mở con đường cho mình về sau.