Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 71 : Chanh chua gặp phải độc miệng

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Hoàng hậu đã tạo ra bậc thang, thái hậu tất nhiên là theo xuống, "Nhìn xem, hôm nay ai gia thật cao hứng, đã quên mất chuyện phiền toái kia."



Hàn Vân Tịch trong lòng cười lạnh, không nói gì, để mẹ chồng nàng dâu hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, tự mình diễn trò.



"Mẫu hậu, ta nghĩ cũng không nhất thiết phải nhận con gái nuôi làm gì, đều là người một nhà, chỉ cần ngươi yêu quý Vân Tịch, để Vân Tịch thường xuyên tới thăm, tất cả đều giống nhau." Hoàng hậu nói rất nhẹ nhàng, phảng phất như đây thật sự không phải là đại sự gì.



Thái hậu gật gật đầu, "Được rồi được rồi, Vân Tịch, ngươi cảm thấy thế nào?"



"Hết thảy do thái hậu nương nương làm chủ, Tần Vương trăm công ngàn việc, thần thiếp sẽ không đi quấy nhiễu hắn." Hàn Vân Tịch đương nhiên muốn bày tỏ ý kiến, cho dù không đầu nhập thái hậu, cũng không thể đắc tội tự tìm chết đi?



Có lời này của Hàn Vân Tịch, thái hậu mới miễn cưỡng tươi cười, "Ha ha, ngươi đúng là một hài tử hiểu chuyện."



Sự tình nếu không thể đồng ý, Hàn Vân Tịch cũng không tiện ở lâu, sau một câu khách sáo, nàng liền đứng dậy cáo từ.



Người vừa đi, khuôn mặt thái hậu nháy mắt xụ xuống, quét qua chén trà Hàn Vân Tịch dùng qua, "Đồ không biết tốt xấu!"



"Mẫu hậu không nên tức giận, tổn hại đến thân thể mà mất nhiều hơn được. Thần thiếp đã từng nói, nha đầu này thật không đơn giản, sau này chúng ta cần phải lưu tâm đến." Hoàng hậu vội vàng làm dịu sự tức giận của thái hậu, giọng điệu khuyên bảo.



"Hừ, nha đầu thúi không biết trời cao đất dày, ai gia dùng nàng đó là cất nhắc nàng, lại dám cự tuyệt! Nàng ta hãy chờ xem, một ngày nào đó, ai gia sẽ khiến nàng ta phải hối hận, ai gia không tin nàng ta có thể sống tốt ở Tần Vương phủ! Lần này xem như nàng ta may mắn, lần sau nàng ta tốt nhất đừng nên thua trong tay ai gia!"



Thái hậu thật sự tức giận, nàng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch sẽ cự tuyệt, tâm tình thật lâu cũng không thể bình phục lại......



Hàn Vân Tịch chỉ nghĩ chuyện này giống như một trò cười, sau khi rời khỏi cung, nàng cuối cùng có thể hoàn toàn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thời điểm đi ngang qua Hàn gia, nàng dừng chân nhìn một lúc lâu, Hàn gia ở đế đô tuy không phải là hậu duệ quý tộc, nhưng cũng có uy tín danh dự như một đại thế gia.



Lúc này, đại môn màu đỏ như son đóng chặt, hết thảy thoạt nhìn đều rất yên bình, nhưng là, Hàn Vân Tịch biết, ngày mai khi tội trạng của Hàn Tòng An được định xuống, gia tộc này sẽ rối loạn, tàn lụi.



Ký ức thuộc về thân thể này, không ngừng hiện ra trong óc, tất cả đều là ký ức khi còn bé, đều là ký ức nhục nhã bị khi dễ, tuy rằng là ký ức của nguyên chủ, nhưng sớm đã theo thân thể này, đã biến thành hồi ức của chính nàng.



Từng màn rõ ràng chính xác như vậy, phảng phất vừa mới phát sinh hôm qua.



Một lúc lâu, bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười lạnh nhạt, xoay người rời đi.



........ Người dịch: Emily Ton......


Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một mạt đề phòng, Nghi thái phi đây là đang hoài nghi điều gì hay sao? Chuyện này rất lớn, vạn nhất làm Nghi thái phi hoài nghi nàng có gì đó cùng thái hậu, dựa theo tính tình Nghi thái phi, làm sao có thể bỏ qua cho nàng nha?



Hàn Vân Tịch tuy rằng không thay đổi thái độ, nhưng vẫn rất cẩn thận trả lời, "Thái hậu chưa bao giờ lưu người dùng bữa ở trong cung, nói thần thiếp có công trị liệu cho Thái tử, muốn thưởng cho thần thiếp."



Đáy mắt của Nghi thái phi trở nên đen tối ảm đạm, tâm tình bất định, thái hậu từ trước đến nay không lưu người dùng bữa ở trong cung, nàng ta lưu nha đầu này lại chưa chắc đã là chuyện đơn giản!



Nàng ta có phải cùng nha đầu này nói điều gì đó hay không? Thiên Tâm phu nhân cứu nàng ta, nha đầu này lại cứu tôn nhi bảo bối nhất của nàng ta, nàng ta còn có lý do gì để oán hận nha đầu này đâu?



Huống chi, nha đầu này hiện tại không xấu, còn có một thân y thuật đâu! Đúng là có thể trọng dụng!



Nhớ tới trước đây, thái hậu đem nữ nhân của ân nhân chỉ hôn cho Tần Vương, chính là có dụng tâm kín đáo đi?



Nghĩ đến điều này, đáy mắt Nghi thái phi lại trở nên âm trầm hơn, nàng thẳng mắt nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch, vẫn lặng yên không nói chuyện.



Hàn Vân Tịch còn tưởng rằng nàng sẽ truy vấn thêm, thấy thế, trong lòng nàng hơi hoảng, Nghi thái phi rốt cuộc có ý tứ gì? Nàng ta muốn làm gì đây?



Nghi thái phi nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch hồi lâu, ý vị thâm trường cười lạnh một tiếng, lúc này mới phất tay áo bỏ đi.



Nụ cười này, làm Hàn Vân Tịch cảm thấy sởn cả tóc gáy, nàng biết, những ngày tháng sau này của nàng chung quy là sẽ không có bình yên.



Tuy nhiên, sau khi đã trải qua những thử thách của mình, Hàn Vân Tịch rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, ánh mắt thản nhiên, thân thẳng không sợ bóng xiên*, Nghi thái phi muốn tra liền đi tra đi, nàng cũng không sợ.



*Thân thẳng không sợ bóng xiên (身正不怕影子斜): Hán-Việt: thân chính bất phạ ảnh tử tà. Nghĩa: chỉ người thẳng thắn, không chịu khuất phục. (Người Dịch: @EmilyTon)



Chỉ là, trước khi điều tra rõ ràng, tốt nhất đừng mạo muội tới tìm nàng phiền toái, nếu không nàng nhất định sẽ toàn lực phản kích!



Nghi thái phi vừa đi, Mộ Dung Uyển Như chột dạ âm thầm thở hắt ra, nàng sợ nhất không gì hơn chính là mẫu phi truy cứu người rải ra lời đồn, may mắn là việc thái hậu lưu Hàn Vân Tịch lại dùng bữa đã dời đi lực chú ý của mẫu phi.



Theo hiểu biết của nàng đối với mẫu phi, tiếp theo một đoạn thời gian rất dài, mẫu phi chắc nhắn vẫn sẽ canh cánh trong lòng, cũng nhất định muốn truy tra việc này đến cùng.



Hàn Vân Tịch, cho dù là đã trị được quái bệnh cho Thái tử, có hoàng đế chống lưng thì như thế nào, hoàng đế trăm công ngàn việc, mới không quản được nhiều như vậy đâu.



Mộ Dung Uyển Như tươi cười nhu nhược động lòng người đi tới, giọng khuyên bảo, "Tẩu tử, mẫu phi cũng là vì ngươi mà cao hứng. Nhưng sau khi chờ đợi quá lâu, khó tránh khỏi có chút không vui, ngươi đừng để ở trong lòng."