Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 72 : Giàu có, thu mua nhân tâm

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


"Sao sẽ như thế. Uyển Như muội muội, ngươi nhìn những đồ trang sức này một cái, chọn mấy thứ mình thích đi." Hàn Vân Tịch đặc biệt hào phóng.



"Không không, đây là Hoàng Thượng thưởng cho tẩu tử." Mộ Dung Uyển Như vội vàng cự tuyệt.



"Không cần ngại, nhiều như vậy ta cũng dùng không hết, chọn vài món." Hàn Vân Tịch rất nhiệt tình, kéo tay Mộ Dung Uyển Như lại đây.



Thật ra, những châu báu này Mộ Dung Uyển Như đã sớm lật xem qua, Thiên Huy hoàng đế ban thưởng tất cả những thứ này đều là cống phẩm từ bên ngoài, có tiền cũng mua không được.



Trong đó có vài thứ Mộ Dung Uyển Như đặc biệt rất thích, thấy Hàn Vân Tịch nhiệt tình như thế, nàng cũng không đưa đẩy nữa mà đi lên chọn.



Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại nói, "Ta nha, còn nghĩ một khi tra ra là ai đã tung tin truyền ra ta có thể chữa bệnh, cũng sẽ ban thưởng một ít cho người kia. Tốt xấu, nàng ta cũng có công lao, không phải sao?"



Lời này vừa ra, tay Mộ Dung Uyển Như tức khắc cứng lại.



"Uyển Như muội muội, ngươi nói người tung tin đồn ấy sẽ là người gì đâu? Không phải là nàng ta muốn hại ta, mà là nghĩ muốn giúp ta đi?" Hàn Vân Tịch hỏi rất nghiêm túc.



Trên mặt Mộ Dung Uyển Như ngụy trang rất hoàn hảo, nhưng tay lại bán đứng nàng ta, Hàn Vân Tịch còn kéo tay nàng ta, tay nàng ta lại như bị điện giật co lại.



Hàn Vân Tịch xem ở trong mắt, cười càng thêm sáng lạn, nhưng vẫn đem tay nàng kéo xuống, "Uyển Như muội muội, ngươi nhanh chóng chọn đi nha, đừng khách khí."



Mộ Dung Uyển Như chột dạ, miễn cưỡng ổn định lại, khách khí nói, "Không được không được...... hoàng thượng, đồ do hoàng thượng ban thưởng không thể tùy tiện tặng người. Tẩu tử, bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ sớm đi, ta đi bồi mẫu phi."



Nàng dứt lời, không rảnh nhiều lời, cơ hồ là chạy trối chết.



Hàn Vân Tịch nhìn bóng dáng nàng, đáy mắt chôn xuống một hạt giống cừu hận.



Có rất ít người biết nội tình nhiều như vậy, người có thể hoạch định rải ra lời đồn này lại càng ít hơn, trừ bỏ vài vị trong cung kia, chính là vị trong quý phủ này.



Nếu như hoàng hậu muốn để nàng trị liệu cho Thái tử, cũng không cần phải xoắn trên diện rộng như thế, chỉ cẩn thổi gió bên gối là được, cho nên, Mộ Dung Uyển Như là hiềm nghi lớn nhất.



Lại là nàng ta, lần này lại là nàng ta, bạch liên hoa, lần này ngươi hãy tâm đắc đi thôi; lần sau, bổn vương phi nhất định phải bắt bằng được đuôi cáo của ngươi!



Sau khi Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như rời khỏi, Hàn Vân Tịch xem như hoàn toàn giải quyết hết bất bình của mình, nhìn phần thưởng lớn trước mắt, tươi cười hiện lên trong mắt.



Cảm giác này giống như là trúng xổ số, trở nên giàu có sau một đêm, từ đây về sau không cần phải đếm bạc sinh hoạt nữa.




Đến thời điểm này, Hàn Tòng An cũng đã bị định tội đi, thông cáo hẳn là đã ban ra.



Thiên Huy hoàng đế không những không dấu diếm chuyện này, mà còn gióng trống khua chiêng xử lý Hàn Tòng An, nhân cơ hội này báo cho thiên hạ biết tình trạng thân thể của Thái tử đã tốt đẹp.



Chỉ là, Hàn Vân Tịch không nghĩ tới sự tình sẽ nháo lớn như thế, nàng vừa đến trên đường cái, liền nghe thấy các nơi đều đang nghị luận chuyện này, mà bố cáo cũng dán đầy trên đường cái.



Thiên Huy hoàng đế định Hàn Tòng An tội khi quân và mưu hại Thái tử, tuy rằng không viết rõ là Hàn Vân Tịch cứu Thái tử, nhưng là, chuyện này cũng sớm lưu truyền trong giới thượng lưu.



Hàn Vân Tịch ngồi trong phòng riêng của một tửu lâu, nghe thanh âm nghị luận truyền đến từ bên ngoài.



"Hàn gia sáng nay đã đại loạn, nghe nói có mấy phòng di nương đều mệt mỏi đóng gói đồ có giá trị rồi chạy!"



"Tội lớn như thế, thế nhưng chỉ trừng phạt một mình Hàn Tòng An, ta nghĩ ở đây có điều gì mờ ám đâu!"



"Ha ha, Tần Vương phi là đích nữ Hàn gia, ta nghĩ là Tần Vương phi ra mặt bảo vệ Hàn gia đi?"



"Nghe nói ba ngày sau sẽ phải dạo phố thị chúng, ai nha, Hàn Tòng An cũng coi như là một thế hệ danh y, nhưng bây giờ......"



"Các ngươi nói hắn vì sao lại muốn mưu hại Thái tử đây? Không có lý do nha!"



"Sự tình thiên gia, không thể nhìn thấy, khó nói!"



......



Hàn Vân Tịch thong dong nghe, những điều đó nàng đều không để ý, nàng nghĩ, ba ngày sau phải dạo phố thị chúng, nàng cũng nên đi đến phòng giam thăm vị phụ thân kia, hỏi một câu về sự tình khó sinh của mẫu thân.



Chuyện này Hàn Vân Tịch đã hỏi thăm qua, cũng không nghe nói thai của mẫu thân không tốt, hoặc là bị bệnh gì cả, làm sao có thể sẽ khó sinh đây? Bản thân mẫu thân chính là đại phu nha, thân thể của mình hẳn là rõ ràng nhất.



Hàn Vân Tịch tổng cảm thấy có điều mờ ám, mà người rõ ràng chân tướng nhất, hẳn chính là vị trượng phu Hàn Tòng An kia.



Hơn nữa quan trọng nhất chính là, vết sẹo độc trên mặt nàng như thế nào mà có, nếu như sinh ra đã có sẵn, điều này chứng tỏ có người muốn bóp chết nàng từ trong bụng mẹ nha, việc này càng phải điều tra rõ.



Chiều hôm đó, Hàn Vân Tịch sai tiểu Trầm Hương mang đồ vật đã mua về phủ trước, chính mình đi thiên lao.