Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 91 : Tình cờ gặp mặt, nhanh mồm dẻo miệng

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


"Trầm Hương!" Thất di nương nóng nảy, một tay kéo nàng ngồi xuống, "Trầm Hương, ngươi không hiểu. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Dật Nhi còn nhỏ, ta đều không muốn gì hết, chỉ cầu hắn có thể bình bình an an lớn lên."



"Ngày đó nếu không phải chủ tử nhà ta ngăn cản đúng lúc, tiểu thiếu gia còn có đường sống hay sao? Thân thể nhỏ bé của hắn sao chịu được vài lần đánh nha?" Tiểu Trầm Hương cực kỳ tức giận.



Lúc này, Tiểu Dật Nhi đang ghé vào trên cửa sổ, trộm nhìn mẫu thân.



Xiêm y của hắn thực sự rất cũ, tẩy trắng lại tẩy trắng, ống quần tay áo đều đã ngắn. Tuy rằng không mới và đẹp giống như những hài tử khác, khéo léo vừa người, nhưng vẫn rất sạch sẽ, còn có một khí chất khó nói nên lời.



Nghe xong lời mẫu thân nói, trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Dật Nhi dần dần hiện lên biểu tình mất mát, hắn cắn răng, vài lần muốn mở miệng, chỉ tiếc, mỗi lần lời nói vừa đến bên miệng đều lại nuốt trở về.



Mẫu thân ẩn nhẫn, đã dạy hắn phải nhẫn, hắn là hài tử hiểu chuyện nhất, chỉ là, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay đều vẫn luôn rầu rĩ không vui.



Tiểu Trầm Hương càng nói càng tức giận, chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ Thất di nương, cuối cùng đã đổi đề tài, tiểu Trầm Hương cũng không phát hiện, nói nói, liền nói về vấn đề khác.



Tiểu Dật Nhi cảm thấy mất mát nên hạ khóe mắt xuống, bĩu cái miệng nhỏ, chậm rãi trượt xuống từ trên cửa sổ, nhưng mà, đúng ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.



"Tiểu Trầm Hương, xem ta mang đến cái gì ăn ngon cho các ngươi!"



Giọng nói này......



Tiểu Dật Nhi đột nhiên ngó đầu nhỏ ra từ trên cửa sổ, chỉ thấy người tới là đại tỷ tỷ ngày đó đã cứu hắn - Hàn Vân Tịch, nàng xách hai bao đồ lớn đi vào từ bên ngoài.



Là nàng!



Tiểu Dật Nhi vĩnh viễn đều sẽ không quên khuôn mặt xinh đẹp, cặp mắt kiên định kia, càng sẽ không thể quên giọng nói chỉ nghe qua một lần kia.



Ngày đó hắn lạnh đến độ nhanh chóng quên đi ý thức, đưa lưng về phía mọi người, cũng không biết phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được giọng nói của nàng giáo huấn Hàn Ngọc Kỳ, âm lượng không lớn, nhưng rất có khí phách, rất mạnh mẽ.



Ngay thời điểm hắn bắt đầu hôn mê, nàng nói, "Dật Nhi, không sợ, tỷ tỷ nhất định sẽ bảo hộ ngươi."



Cho dù hắn kính trọng cha nhất, cho dù hắn yêu mẫu thân nhất, nhưng chưa từng có người nói qua với hắn như vậy.



"Tỷ......"
Nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt cũng lập tức biến đổi, cười nói, "Ta đây xem ra Dật Nhi cũng không phải cố ý đụng vào ngươi đi, nhị di nương?"



Từ phu nhân sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu ra dụng ý của Hàn Vân Tịch, lại nghe ba chữ "Nhị di nương", ánh mắt trở nên lạnh lùng, khuôn mặt tinh xảo trở nên dữ tợn.



"Đúng vậy nha, sao có thể là cố ý. Hạ nhân không hiểu chuyện, chúng ta là chủ tử tự nhiên sẽ không so đo." Từ phu nhân miễn cưỡng cười nói.



Không thể không nói, Từ phu nhân nói chuyện vẫn rất lợi hại, lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch nếu như lại so đo, chẳng phải sẽ biến thành "hạ nhân" không hiểu chuyện trong miệng nàng sao.



Hàn Vân Tịch cũng không phải ăn no không có việc gì nên đi tìm lỗi, chẳng qua là vì muốn cứu Tiểu Dật Nhi, nên vừa nghe Từ phu nhân nói như thế, tự nhiên cũng bỏ qua sự tình vừa rồi.



Ánh mắt nàng liếc nhìn về phía Hàn Vân Dật đang tránh ở một bên, nhàn nhạt cười nói, "Nhị di nương là tới tìm Thất di nương đi?"



"Ta đặc biệt qua đây muốn nhìn thương thế của Thất thiếu gia một cái, thấy hắn tung tăng nhảy nhót, hẳn là không có việc gì đi? Ta cũng không cần phải lo lắng." Từ phu nhân lười biếng nói, nụ cười bên môi kèm theo một tia châm chọc.



"May mắn được cứu trị đúng lúc, nếu không, ai biết sẽ bị thương thành dạng gì đâu, không chừng mười ngày nửa tháng đều không xuống giường được." Hàn Vân Tịch cũng không khách khí.



Mười ngày nửa tháng không xuống giường được chính là Hàn Ngọc Kỳ được không, Từ phu nhân lại bị thua thêm một vòng, nhất thời lửa giận công tâm, thật sự nhịn không được, lạnh lùng nhắc nhở, "Vân Tịch nha, từ khi ta gả vào Hàn gia, chính cha ngươi đều luôn gọi ta là phu nhân, Hàn gia không có nhị di nương, chỉ có Từ phu nhân."



"Phải vậy không? Sao ta lại không biết việc này, thái hậu nương nương dường như cũng không biết......"



Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Từ phu nhân đã nghe ra ý vị uy hiếp, nàng lập tức biện giải, "Vân Tịch, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, ta kính trọng đại tỷ còn không kịp, như thế nào lại mơ ước vị trí chính thê đây? Ta có tài đức gì nha, cũng không dám so sánh cùng đại tỷ. Bất quá chỉ là xưng hô, cha ngươi lúc trước cũng rất thương yêu ta, nên gọi là phu nhân, "phu nhân" này cũng không bằng "phu nhân" kia, dù sao đây là ý tứ của cha ngươi, chúng ta cũng không tiện sửa lại, không phải sao?"



Hàn Vân Tịch cười cười, thầm nghĩ, Từ thị a Từ thị, ngươi ít nhất còn biết sợ hãi.



"Ai nha, bất quá chỉ là xưng hô mà thôi, bổn Vương phi quen thói gọi ngươi là nhị di nương, thân thiết hơn."



"Vân Tịch, kỳ thật việc này......"



Từ phu nhân còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã ngắt lời, học giọng điệu lạnh lùng của Từ phu nhân, nói, "Nhị di nương nha, từ sau khi ta gả vào Tần Vương phủ, chính cha ta đều luôn gọi ta là Tần Vương phi, nơi này không có Vân Tịch, chỉ có Vương Phi nương nương."



Đây là......