Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 93 : Đòi hỏi, lý do đầy đủ

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Dịch: Emily Ton.



Từ phu nhân nguyên bản còn cảm thấy mất mặt, vừa nghe nhi tử mắng như thế, trong lòng đại hỉ, cuối cùng nhi tử đã có tiến bộ.



Nàng cười lạnh nhìn Hàn Vân Tịch, chờ Hàn Vân Tịch phản bác!



Mà Hàn Nhược Tuyết cũng rất bất ngờ, vô cùng vui sướng khi người gặp họa, "Ai nha, Từ phu nhân, đại thiếu gia đây là đang mắng ai vậy? Thật là khó nghe."



"Mắng người nên bị mắng, ai là phạm tiện ai là tặc, thì chính là mắng người đó." Từ phu nhân cười ha hả nói, chỉ hận không có người tới đây cùng nàng kẻ xướng người hoạ.



"Như vậy a, ha ha, là tặc đương nhiên nên mắng, so với chuột cống ngầm còn hôi hơn, chẳng biết xấu hổ!" Hàn Nhược Tuyết phụ họa nói.



"Cũng chỉ thế thôi, đáng tiếc, đầu năm nay loại người này còn đặc biệt nhiều."



......



Từ phu nhân cùng Hàn Nhược Tuyết mượn cơ hội dùng giọng lạnh lùng châm chọc, vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ nổi bão, nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch vẫn cứ thờ ơ, thấy thế, hai người chỉ cảm thấy nắm tay đánh tới trên bông, không thể sử dụng hết sức lực đầy người, nghẹn đến mức khó chịu.



Hàn Nhược Tuyết không cam lòng, đang muốn mở miệng, đúng lúc này, Hàn Vân Tịch lại mở miệng, "Nhị di nương, ngươi thỉnh mọi người tới, là đứng ở đây nghe đại thiếu gia chửi đổng hay sao?"



Nàng nói, tùy tay buông tiểu Dật Nhi ra, giao cho Thất di nương, lại nói, "Đường đường là đại thiếu gia Hàn gia, như thế nào lại có loại tố chất này, cùng đàn bà đanh đá có gì khác nhau?"



Từ phu nhân đang muốn trả lời, đột nhiên, một cái bình nước được ném ra từ bên trong, "Lăn, tiện nhân! Cút hết cho ta!"



Vừa nghe lời này, sắc mặt Từ phu nhân vốn đang đắc ý đột nhiên thay đổi, tiểu tử thúi Ngọc Kỳ có vấn đề gì sai, đầu óc không rõ ràng lắm hay sao? Như thế nào lại mắng tất cả mọi người?



Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn những mảnh vỡ nhỏ của bình hoa đầy đất, nhẹ nhàng cười, bên môi gợi lên một tia châm chọc, không nói gì.



Nhưng, ý cười châm chọc giống như một cây kim đâm vào tim Từ phu nhân, Từ phu nhân có cảm giác mất mặt.


Từ phu nhân nói, cố ý nhìn nhìn Lý thị, lại nhìn nhìn Thất di nương, tiếp tục nói, "Lão gia đã bị phán vĩnh viễn sẽ bị giam cầm, ngay cả thăm hỏi đều không được. Hiện giờ gia nghiệp lớn của Hàn gia, ngay cả người làm chủ cũng không có, có bao nhiêu người trong tộc đều đang thèm khát nha? Hôm qua Tam đường thúc còn tới hỏi ta, nói rằng nếu các thiếu gia trong nhà không chống đỡ nổi, thì hãy nhanh chóng giao chìa khoá nhà kho cho hắn. Còn nói rằng chìa khoá nhà kho cùng 《Hàn Thị Y Điển》 là một phần của gia tộc Hàn thị, chứ không phải là của chúng ta. Các ngươi nói xem, lời này có tức người hay không?"



Tiếng nói vừa dứt, một mảnh tĩnh lặng, ai cũng đều biết chìa khóa nhà kho đang ở trên tay Hàn Vân Tịch. Thất di nương cúi đầu không dám lên tiếng. Tam di nương bận rộn với việc pha trà nên cũng không lên tiếng.



Người thông minh đều nghe ra được, lời của Từ phu nhân nói ra rất đẹp đẽ, cũng không đem mũi tên chĩa về phía Hàn Vân Tịch, nhưng rõ ràng chính là đang ám chỉ Hàn Vân Tịch không có tư cách giữ chìa khoá nhà kho nhất.



Hàn Vân Tịch cũng không mở miệng, một tay nàng ôm tiểu Dật Nhi, một tay trực tiếp châm trà, lão thần khắp nơi, khí định thần nhàn. Trà Xuân này ngon mà không nhờn, hương vị tuyệt vời, nàng có chút luyến tiếc.



Ở đây chỉ có biểu tình của Tiểu Dật Nhi là nghiêm túc nhất, ánh mắt đen bóng rất chuyên chú, tựa hồ đang nỗ lực nghiền ngẫm những lời nói của Từ phu nhân.



Thấy không ai có phản ứng gì, Từ phu nhân cũng không hoảng hốt, hôm nay nàng tìm Thất di nương cùng Tam di nương tới đây, cũng không trông cậy hai vị di nương này sẽ nói chuyện giúp nàng, bất quá chỉ cần có các nàng ở đây mà thôi, miễn cho khi chìa khoá nhà kho dừng ở trên tay nàng, hai vị này sẽ không thừa nhận.



Từ phu nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại nói, "Hôm qua là Tam đường thúc tới, sáng nay Tứ đường thúc cũng tới một chuyến, ý tứ không sai biệt lắm so với Tam đường thúc. Các ngươi nói bọn họ đây không phải là đang khi dễ Hàn gia không có ai hay sao?"



Tuy rằng không người trả lời, Từ phu nhân vẫn nói rất hăng say, "Dù nói thế nào thì Ngọc Kỳ chúng ta cũng đã thành niên, đường đường là đại thiếu gia, bọn họ sao có thể như vậy a?"



Lúc này, Hàn Nhược Tuyết vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Tam di nương rốt cuộc nhịn không được, hỏi, "Từ phu nhân, cha ta đã bị giam cũng được một khoảng thời gian, vì sao bọn họ bây giờ mới tìm tới cửa?"



Lời này vừa ra, Tam di nương lập tức hung hăng dẫm lên một chân Hàn Nhược Tuyết ở dưới bàn, Hàn Nhược Tuyết rất đau, nhưng không thể không cố nén.



Có một người đáp lại, trong lòng Từ phu nhân đại hỉ, thở dài nói, "Ài, cũng không biết bọn họ nghe được tin tức từ nơi nào, nói rằng chìa khoá nhà kho đang nằm ở trong tay Vương Phi nương nương. Cho rằng là bởi vì các thiếu gia chúng ta đều không chống đỡ nổi đương gia, thế nào cũng phải dựa vào quyền thế của Vương Phi nương nương, vì vậy mới đem nhà kho chìa khóa để lại cho nương nương!"



Giọng nói của Từ phu nhân vừa rơi xuống, rốt cuộc bắt gặp ánh mắt Hàn Vân Tịch nhìn lại, "Vương Phi nương nương, ngươi nói việc này...... việc này nếu truyền ra ngoài, Hàn gia bị mất mặt không quan trọng, nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đối với ngươi nha! Nếu Nghi thái phi phát hiện ra, xác định chắc chắn cũng sẽ không cao hứng đi."



Nếu Nghi thái phi biết được, đương nhiên sẽ không cao hứng! Hàn gia tuy rằng là đại gia nghiệp, nhưng cũng không bằng một góc băng sơn của Tần Vương phủ, Nghi thái phi sao có thể sẽ quan tâm đến chút gia sản nho nhỏ của Hàn gia đây?



Việc này một khi truyền ra ngoài, không nói những điều khác, chỉ cần một chuyện Tần Vương phi quay về nhà mẹ đẻ tranh đoạt gia sản, cũng đủ khiến Hàn Vân Tịch trở thành đầu đề đứng đầu ở đế đô!



Nói đến cùng, chính là làm mất mặt Tần Vương phủ nha!