[Dịch] Vãn Tống
Chương 15 : Khéo đoạt Ích Đô
Ngày đăng: 21:08 19/08/19
Tháng 10 năm đầu Thiên Hưng Kim Ai Tông, Lý Tư Nghiệp ở Mật Châu thừa dịp Lý Toàn cùng Dương Diệu Chân bị Hạ Toàn cầm chân đột ngột xuất binh, lệnh Chu Hàn Hải thủ Mật Châu, đích thân dẫn 3 vạn quân xuất chinh, chỉ trong 3 ngày chiếm lĩnh toàn cảnh Duy Châu. Sau đó chia làm 3 đường, lệnh Lãnh Thiên Đạc suất 5000 quân đi về đông lấy Đăng Châu, lại lệnh Tống Đại Hữu suất 5000 quân lên bắc lấy Tân Châu, bản thân suất đại quân bản bộ tiến sát phủ Ích Đô. Đại tướng Dương Thiết Thủ lưu thủ phủ Ích Đô một mặt phái người hỏa tốc chạy đến chỗ Lý Toàn cầu cứu, một mặt khác suất lĩnh 5000 quân lưu thủ lặng lẽ chạy đến huyện Bác Hưng bờ nam Tế Thủy chuẩn bị phục kích Lý Tư Nghiệp.
Đây là một buổi tối đầu đông, mây tím âm u che kín bầu trời, nhưng trời lại không mưa. Mặt đất ẩm ướt, nhưng cũng không có lầy lội. Quân đội im hơi lặng tiếng hành quân, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng ngựa phì phì trong mũi, không được phép nói chuyện lớn tiếng, không cho phép dừng lại nghỉ ngơi, cố gắng không cho ngựa hí. Hành quân bí ẩn cho thấy nhiệm vụ đặc thù của cánh quân này. Cánh quân này có tất cả 2000 người, là thân binh doanh của Lý Tư Nghiệp, thủ lĩnh là "Độc Tý tướng quân" Tống Dũng Tuyền cùng Quả Nghị đô úy Hoàng Diệu. Bọn họ được giao một nhiệm vụ bí mật: vòng qua huyện Bác Hưng đánh lén thành Ích Đô. Trời sắp sáng, hành quân 200 dặm cấp tốc suốt một đêm, rốt cuộc quân của Tống Dũng Tuyền cũng đến ngoài thành Ích Đô.
"Sưu!" 5 mũi tên có thư chiêu hàng chia nhau bắn vào tất cả các cửa của thành Ích Đô.
Chưa tới 1 canh giờ, cầu treo cửa đông từ từ hạ xuống, một nhóm khoảng 50 người giơ tay đi ra, đều cởi trần thân trên, từ xa đã quỳ gối xuống đường cao giọng hô: "Ích Đô Vương Nghĩa Thâm nguyện hiến thành đầu hàng, mời thượng quân vào thành!"
Hoàng Diệu mừng rỡ, thúc ngựa tính vào thành.
"Chờ một chút!" Tống Dũng Tuyền bỗng phát hiện chỗ không đúng, thành Ích Đô lớn như thế sao chỉ có 50 người ra hàng? Cho dù chỉ có cửa đông cũng tuyệt không chỉ có mấy chục người! Trong chuyện này ắt có bẫy. Ý nghĩ này vừa nảy ra, y quyết định tương kế tựu kế, bèn nói nhỏ vài câu với Hoàng Diệu:
"Ta dẫn người đi vòng sang cửa tây, ngươi ở đây câu giờ!" Hoàng Diệu liên tục gật đầu đáp ứng.
Nói xong Tống Dũng Tuyền bèn suất một nửa nhân mã quay đầu rời đi. Hoàng Diệu kia cũng là một trong 30 quân Tống, người Lâm An, từ nhỏ đã theo trộm đạo, sau khi lớn lên dần dần thành lưu manh ở quê nhà. Chí hướng bình sinh là muốn vào hoàng cung xem sinh hoạt của hoàng đế lão nhi. Bá phụ gã sợ gã gây tai họa, bèn đưa gã nhập ngũ. Cơ duyên đưa đẩy gã thành sai binh áp giải Lý Tư Nghiệp. Lý Tư Nghiệp nhớ tình cũ, gã lắc người thành Quả Nghị đô úy thân binh, nhưng thói quen vô lại của gã khó sửa, không có chút nào phong phạm tướng quân, cho nên người ta đặt cho gã ngoại hiệu "Vô lại tướng quân."
Lần này "Vô lại tướng quân" này độc lập xử lý đại sự lần đầu. Tống Dũng Tuyền cũng chỉ nói cho gã biết có thể làm việc tùy theo tình huống. Bí lối gã suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một cách, gã đi lên trước đỡ lấy Vương Nghĩa Thâm, bắt chước tình tiết trong hí văn dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi họ Vương vài câu rồi bắt đầu chỉnh quân chuẩn bị vào thành.
Bên trong cửa đông quả nhiên có 1000 quân đội đang ẩn nấp, do đại tướng Trịnh Diễn Đức cùng Vương Nghĩa Thâm suất lĩnh. 2 người thấy quân địch đến đột ngột, sau khi thương nghị bèn quyết định Vương Nghĩa Thâm đi trá hàng làm địch nhân lơ là, còn Trịnh Diễn Đức thì nấp trong thành chờ quân địch vào thành sẽ tập kích đánh bại địch quân. Vương Nghĩa Thâm kia thấy đối phương chia binh rời đi, nghĩ rằng đã trúng kế, âm thầm mừng rỡ không thôi. Nhưng y đợi nửa ngày cũng không thấy Hoàng Diệu có ý định vào thành.
"Cửa thành đã mở, vì sao tướng quân còn chưa vào? Chẳng lẽ hoài nghi bọn ta không đủ lòng thành?"
"Cũng không phải, trước khi đi đại tướng quân nhà ta đã có dặn, đức hạnh hắn không đủ, nếu được thành lớn như Ích Đô, phải tế trời mới được vào thành."
Nói xong bèn sai người dựng đài, dựa theo phong tục nơi đất khách tìm đến một sĩ tốt mập mạp, bôi dầu trơn lên khắp người, sai lên đài nhảy múa.
Lần đầu Vương Nghĩa Thâm trông thấy tình cảnh này, không khỏi vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng lại không dám thúc ép sợ đối phương sinh nghi, đành phải nhịn mà đợi.
Hết nửa canh giờ, đột nhiên chỗ cửa đông có tiếng la giết nổi lên, Tống Dũng Tuyền đã từ cửa tây lẻn vào thành, giết tới.
Hoàng Diệu cười ha ha, tiến lên chém chết Vương Nghĩa Thâm rồi vung tay lên: "Các huynh đệ, theo ta giết!"
Cứ như vậy thành thị lớn nhất Sơn Đông 2 lộ - thành Ích Đô rốt cuộc rơi vào tay Lý Tư Nghiệp.
Dương Thiết Thủ suất quân đợi ở huyện Bác Hưng đã 2 ngày 1 đêm. Gã cũng không biết hành tung của mình đã sớm bị trinh sát Chấn Uy quân báo với Lý Tư Nghiệp, càng không biết thành Ích Đô phía sau đã bị mất.
Sau khi tiến vào địa giới phủ Ích Đô, Chấn Uy quân hạ trại nghỉ ngơi 1 đêm, nhưng bọn thủ lĩnh của Chấn Uy quân không nghỉ ngơi, toàn bộ tụ tập trong đại doanh chủ soái thương lượng hành động từng bước.
"Các vị! Trọng điểm để chiếm Ích Đô chính là một chữ "nhanh", không thể giằng co với địch nhân, nhất định phải củng cố chiến quả, đề phòng Lý Toàn phản công. Để kế hoạch càng thêm chu toàn, ta mời các vị đến thương lượng một chút chiến thuật an bài cho Ích Đô. Trước tiên các vị có thể nói ra ý nghĩ của mình. Sài tướng quân, bắt đầu từ ngươi."
"Vâng!" Sài Hoán đứng lên hướng về Lý Tư Nghiệp chào một cái, rồi nói với mọi người:
"Ta cho rằng lấy phủ Ích Đô không chỉ có một chữ "nhanh" còn cần một chữ "nhẹ". Thế nào là "nhẹ"? Danh tiếng vợ chồng Lý Toàn kia ở Ích Đô không tệ, rất được lòng người. Nếu chúng ta nổi lên chiến hỏa, tất nhiên sẽ lan đến bách tính, một khi lòng dân không theo, thời điểm Lý Toàn phản công tất nhiên sẽ được dân chúng phản chiến giúp đỡ. Khi đó dù chúng ta có binh lực mạnh hơn, cũng khó đặt chân lâu dài ở phủ Ích Đô. Còn nữa, chúng ta sẽ kinh doanh lâu dài ở Ích Đô, bất kể là cấp dưỡng, nguồn mộ lính, tài lực đều phải dựa vào bách tính, cho nên ta nhấn mạnh một chữ "nhẹ"."
"Sài tướng quân nói có lý vô cùng, chữ "nhẹ" này ta công nhận. Các vị còn bổ sung gì không?"
"Ta cũng nói vài câu!" Lý Tư Tề đứng lên nói:
"Nếu quyết định mục đích tiến công là "nhanh" với "nhẹ", thì để thực hiện mục tiêu ta xin thêm một chữ "kỳ" (bất ngờ)! Lấy "kỳ" thủ thắng, "binh giả, quỷ đạo dã". Chỉ có xuất kỳ binh mới có thể lấy được kết quả hài lòng. Đại tướng quân đã phái Tống Dũng Tuyền đi đánh lén thành Ích Đô, đây cũng là một chữ "kỳ", nhưng muốn diệt Dương Thiết Thủ ở Bác Hưng cũng cần một chữ "kỳ". Hiện tại ta nói "kỳ" không phải là chia binh tiến đánh, mà hoàn toàn trái lại, phải theo chính đạo mà đánh, lấy "chính" làm "kỳ", lại cho quân địch biết Ích Đô đã mất, kết hợp "chính" - "kỳ", chỉ một trận có thể đánh tan Dương Thiết Thủ."
"Hay cho câu "lấy chính làm kỳ", lời Lý tướng quân chính hợp ý ta! Chúng tướng phía dưới nghe ta điều binh"
"Sài Hoán, Tiêu Tiến Trung!"
"Có mạt tướng!"
"2 người các ngươi lĩnh doanh thứ 2 bộ binh làm cánh trái, thấy lệnh kỳ màu đỏ của ta thì có thể xuất kích, không được chậm trễ!"
"Mạt tướng tuân lệnh!"
"Lý Tư Tề, Vương Ân Trụ!"
"Có mạt tướng!"
"2 người các ngươi lĩnh doanh thứ 3 bộ binh làm cánh phải, thấy lệnh kỳ màu vàng của ta thì có thể xuất kích, cũng không được chậm trễ!"
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Cuối cùng Lý Tư Nghiệp lấy ra một cây lệnh tiễn, nhìn Triều Hùng ngồi phía sau cùng.
"Triều Hùng có đó không?"
Triều Hùng khẽ giật mình, lập tức mừng rỡ đứng lên hành lễ.
"Có ti chức!"
"Ta nghe Triều thị huynh đệ ở Mật Châu dũng liệt hơn người, ta cho ngươi 1000 thiết kỵ làm tiên phong xung kích trận địch, lui 1 bước là chém, ngươi có dám lĩnh mệnh?"
"Triều thị tam hùng chúng ta chỉ tiến không lùi!"
"Tốt! Thật là tráng sĩ!"
"Các vị, ta tự lĩnh doanh thứ nhất, thứ 4 làm trung quân. Giờ Mão nấu cơm, giờ Thìn xuất binh!"
Rốt cuộc sáng sớm ngày thứ 3 chủ lực quân địch mà Dương Thiết Thủ khổ sở đợi chờ đã đến huyện Bác Hưng, nhưng cũng không qua Tế Thủy như gã nghĩ, mà trực tiếp tiến về chỗ gã ẩn thân. Dương Thiết Thủ biết hành tung mình đã bại lộ, trong lúc vội vàng chỉ có thể chỉnh quân nghênh chiến. Rốt cuộc 2 quân đối đầu ở bờ nam Tế Thủy.
Vương Ân Trụ thấy quân Dương Thiết Thủ bày trận xoay lưng về phía Tế Thủy, trong lòng hơi lo, bèn hỏi Lý Tư Tề: "Rõ ràng quân địch có ý tử chiến đến cùng, nếu tấn công quá nhanh, chỉ sợ bất lợi cho quân ta."
Lý Tư Tề khẽ mỉm cười nói: "Không phải quân đội nào cũng có thể áp dụng tử chiến đến cùng, còn phải dựa vào huấn luyện, sĩ khí, quân kỷ, chiến lực, binh lực, thiếu đi bất cứ điều nào thì không thể có tác dụng. Dương Thiết Thủ kia lấy đám thổ phỉ ô hợp để đi nước cờ hiểm này, không phải là "Đông Thi vờ nhăn mặt"(*) sao?"
Quả nhiên, chiến đấu còn chưa bắt đầu, thủ hạ Dương Thiết Thủ thấy binh lực đối phương gấp 4 lần mình, đã sớm bàng hoàng, thật nhiều người bơi giỏi đã lặng lẽ bỏ y giáp, chuẩn bị bơi đi trốn.
Đột nhiên, có một binh sĩ la hoảng lên:
"Mau nhìn, Ích Đô bốc cháy!"
Tất cả binh sĩ đều nghe tiếng xoay đầu lại nhìn, quả nhiên từ xa đã thấy ánh lửa ngút trời ở thành Ích Đô, khói đặc cuồn cuộn. Đó là Tống Dũng Tuyền nghe mệnh lệnh chủ soái đốt thành lâu.
"Cha! Mẹ!" Một binh sĩ thiếu niên rốt cuộc nhịn không được khóc lớn. Quân Dương Thiết Thủ bắt đầu xuất hiện bạo động.
Dương Thiết Thủ trông thấy khói lửa cũng giật nẩy mình, thành Ích Đô đã thất thủ, cuộc chiến này còn đánh làm sao.
"Đông! Đông! Đông!" Tiếng trống chấn động lòng người bắt đầu gõ vang, trong trung quân Chấn Uy quân cờ trắng phất lên.
"Giết!" Triều thị tam hùng đồng thanh gầm lên giận dữ, dẫn đầu xông ra trận doanh, theo sau là 1000 thiết kỵ xông thẳng về chỗ quân địch dày đặc nhất. Khí thế kinh thiên động địa kia dọa quân sĩ Dương Thiết Thủ tim lạnh chân run.
"Xuất kích!" Dương Thiết Thủ cũng ra lệnh một tiếng, giơ thương lên nghênh đón.
1000 thiết kỵ giống như cuồng phong bạo vũ giết vào trận địch, trong nháy mắt xé đôi trận địch thành 2 nửa.
Dương Thiết Thủ giận dữ, run thiết thương một cái, đâm ngã hơn 10 người kỵ binh. Gã xông xáo trong trận địch, không ai có thể ngăn cản. Triều Hùng thấy thủ lĩnh quân địch thương pháp tinh diệu, bèn rút ra một mũi tên, lén bắn về phía chiến mã của Dương Thiết Thủ, trúng ngay chân trước chiến mã. Chiến mã hí dài một tiếng, quỳ rạp xuống hất văng Dương Thiết Thủ ra ngoài. Bọn lính cùng nhau tiến lên, đè chặt Dương Thiết Thủ xuống trói lại.
Rõ ràng Lý Tư Nghiệp đánh giá quá cao quân đội của Lý Toàn, hắn không biết 5000 trường thương binh tinh nhuệ nhất trong quân đã bị Dương Diệu Chân mang đi, còn lại chỉ là già nua yếu ớt, cho nên khi 2 cánh giết ra chỉ có tác dụng phòng ngừa tàn binh chạy trốn. Trận chiến này Chấn Uy quân chỉ tổn thất 300 người, tiêu diệt hết 5000 quân của Lý Toàn, trong đó hơn 4000 người đầu hàng, vẻn vẹn hơn 100 người nhảy xuống Tế Thủy đào tẩu.
---------------------- - Chú thích:
(*) Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt nhưTây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa
Đây là một buổi tối đầu đông, mây tím âm u che kín bầu trời, nhưng trời lại không mưa. Mặt đất ẩm ướt, nhưng cũng không có lầy lội. Quân đội im hơi lặng tiếng hành quân, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng ngựa phì phì trong mũi, không được phép nói chuyện lớn tiếng, không cho phép dừng lại nghỉ ngơi, cố gắng không cho ngựa hí. Hành quân bí ẩn cho thấy nhiệm vụ đặc thù của cánh quân này. Cánh quân này có tất cả 2000 người, là thân binh doanh của Lý Tư Nghiệp, thủ lĩnh là "Độc Tý tướng quân" Tống Dũng Tuyền cùng Quả Nghị đô úy Hoàng Diệu. Bọn họ được giao một nhiệm vụ bí mật: vòng qua huyện Bác Hưng đánh lén thành Ích Đô. Trời sắp sáng, hành quân 200 dặm cấp tốc suốt một đêm, rốt cuộc quân của Tống Dũng Tuyền cũng đến ngoài thành Ích Đô.
"Sưu!" 5 mũi tên có thư chiêu hàng chia nhau bắn vào tất cả các cửa của thành Ích Đô.
Chưa tới 1 canh giờ, cầu treo cửa đông từ từ hạ xuống, một nhóm khoảng 50 người giơ tay đi ra, đều cởi trần thân trên, từ xa đã quỳ gối xuống đường cao giọng hô: "Ích Đô Vương Nghĩa Thâm nguyện hiến thành đầu hàng, mời thượng quân vào thành!"
Hoàng Diệu mừng rỡ, thúc ngựa tính vào thành.
"Chờ một chút!" Tống Dũng Tuyền bỗng phát hiện chỗ không đúng, thành Ích Đô lớn như thế sao chỉ có 50 người ra hàng? Cho dù chỉ có cửa đông cũng tuyệt không chỉ có mấy chục người! Trong chuyện này ắt có bẫy. Ý nghĩ này vừa nảy ra, y quyết định tương kế tựu kế, bèn nói nhỏ vài câu với Hoàng Diệu:
"Ta dẫn người đi vòng sang cửa tây, ngươi ở đây câu giờ!" Hoàng Diệu liên tục gật đầu đáp ứng.
Nói xong Tống Dũng Tuyền bèn suất một nửa nhân mã quay đầu rời đi. Hoàng Diệu kia cũng là một trong 30 quân Tống, người Lâm An, từ nhỏ đã theo trộm đạo, sau khi lớn lên dần dần thành lưu manh ở quê nhà. Chí hướng bình sinh là muốn vào hoàng cung xem sinh hoạt của hoàng đế lão nhi. Bá phụ gã sợ gã gây tai họa, bèn đưa gã nhập ngũ. Cơ duyên đưa đẩy gã thành sai binh áp giải Lý Tư Nghiệp. Lý Tư Nghiệp nhớ tình cũ, gã lắc người thành Quả Nghị đô úy thân binh, nhưng thói quen vô lại của gã khó sửa, không có chút nào phong phạm tướng quân, cho nên người ta đặt cho gã ngoại hiệu "Vô lại tướng quân."
Lần này "Vô lại tướng quân" này độc lập xử lý đại sự lần đầu. Tống Dũng Tuyền cũng chỉ nói cho gã biết có thể làm việc tùy theo tình huống. Bí lối gã suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một cách, gã đi lên trước đỡ lấy Vương Nghĩa Thâm, bắt chước tình tiết trong hí văn dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi họ Vương vài câu rồi bắt đầu chỉnh quân chuẩn bị vào thành.
Bên trong cửa đông quả nhiên có 1000 quân đội đang ẩn nấp, do đại tướng Trịnh Diễn Đức cùng Vương Nghĩa Thâm suất lĩnh. 2 người thấy quân địch đến đột ngột, sau khi thương nghị bèn quyết định Vương Nghĩa Thâm đi trá hàng làm địch nhân lơ là, còn Trịnh Diễn Đức thì nấp trong thành chờ quân địch vào thành sẽ tập kích đánh bại địch quân. Vương Nghĩa Thâm kia thấy đối phương chia binh rời đi, nghĩ rằng đã trúng kế, âm thầm mừng rỡ không thôi. Nhưng y đợi nửa ngày cũng không thấy Hoàng Diệu có ý định vào thành.
"Cửa thành đã mở, vì sao tướng quân còn chưa vào? Chẳng lẽ hoài nghi bọn ta không đủ lòng thành?"
"Cũng không phải, trước khi đi đại tướng quân nhà ta đã có dặn, đức hạnh hắn không đủ, nếu được thành lớn như Ích Đô, phải tế trời mới được vào thành."
Nói xong bèn sai người dựng đài, dựa theo phong tục nơi đất khách tìm đến một sĩ tốt mập mạp, bôi dầu trơn lên khắp người, sai lên đài nhảy múa.
Lần đầu Vương Nghĩa Thâm trông thấy tình cảnh này, không khỏi vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng lại không dám thúc ép sợ đối phương sinh nghi, đành phải nhịn mà đợi.
Hết nửa canh giờ, đột nhiên chỗ cửa đông có tiếng la giết nổi lên, Tống Dũng Tuyền đã từ cửa tây lẻn vào thành, giết tới.
Hoàng Diệu cười ha ha, tiến lên chém chết Vương Nghĩa Thâm rồi vung tay lên: "Các huynh đệ, theo ta giết!"
Cứ như vậy thành thị lớn nhất Sơn Đông 2 lộ - thành Ích Đô rốt cuộc rơi vào tay Lý Tư Nghiệp.
Dương Thiết Thủ suất quân đợi ở huyện Bác Hưng đã 2 ngày 1 đêm. Gã cũng không biết hành tung của mình đã sớm bị trinh sát Chấn Uy quân báo với Lý Tư Nghiệp, càng không biết thành Ích Đô phía sau đã bị mất.
Sau khi tiến vào địa giới phủ Ích Đô, Chấn Uy quân hạ trại nghỉ ngơi 1 đêm, nhưng bọn thủ lĩnh của Chấn Uy quân không nghỉ ngơi, toàn bộ tụ tập trong đại doanh chủ soái thương lượng hành động từng bước.
"Các vị! Trọng điểm để chiếm Ích Đô chính là một chữ "nhanh", không thể giằng co với địch nhân, nhất định phải củng cố chiến quả, đề phòng Lý Toàn phản công. Để kế hoạch càng thêm chu toàn, ta mời các vị đến thương lượng một chút chiến thuật an bài cho Ích Đô. Trước tiên các vị có thể nói ra ý nghĩ của mình. Sài tướng quân, bắt đầu từ ngươi."
"Vâng!" Sài Hoán đứng lên hướng về Lý Tư Nghiệp chào một cái, rồi nói với mọi người:
"Ta cho rằng lấy phủ Ích Đô không chỉ có một chữ "nhanh" còn cần một chữ "nhẹ". Thế nào là "nhẹ"? Danh tiếng vợ chồng Lý Toàn kia ở Ích Đô không tệ, rất được lòng người. Nếu chúng ta nổi lên chiến hỏa, tất nhiên sẽ lan đến bách tính, một khi lòng dân không theo, thời điểm Lý Toàn phản công tất nhiên sẽ được dân chúng phản chiến giúp đỡ. Khi đó dù chúng ta có binh lực mạnh hơn, cũng khó đặt chân lâu dài ở phủ Ích Đô. Còn nữa, chúng ta sẽ kinh doanh lâu dài ở Ích Đô, bất kể là cấp dưỡng, nguồn mộ lính, tài lực đều phải dựa vào bách tính, cho nên ta nhấn mạnh một chữ "nhẹ"."
"Sài tướng quân nói có lý vô cùng, chữ "nhẹ" này ta công nhận. Các vị còn bổ sung gì không?"
"Ta cũng nói vài câu!" Lý Tư Tề đứng lên nói:
"Nếu quyết định mục đích tiến công là "nhanh" với "nhẹ", thì để thực hiện mục tiêu ta xin thêm một chữ "kỳ" (bất ngờ)! Lấy "kỳ" thủ thắng, "binh giả, quỷ đạo dã". Chỉ có xuất kỳ binh mới có thể lấy được kết quả hài lòng. Đại tướng quân đã phái Tống Dũng Tuyền đi đánh lén thành Ích Đô, đây cũng là một chữ "kỳ", nhưng muốn diệt Dương Thiết Thủ ở Bác Hưng cũng cần một chữ "kỳ". Hiện tại ta nói "kỳ" không phải là chia binh tiến đánh, mà hoàn toàn trái lại, phải theo chính đạo mà đánh, lấy "chính" làm "kỳ", lại cho quân địch biết Ích Đô đã mất, kết hợp "chính" - "kỳ", chỉ một trận có thể đánh tan Dương Thiết Thủ."
"Hay cho câu "lấy chính làm kỳ", lời Lý tướng quân chính hợp ý ta! Chúng tướng phía dưới nghe ta điều binh"
"Sài Hoán, Tiêu Tiến Trung!"
"Có mạt tướng!"
"2 người các ngươi lĩnh doanh thứ 2 bộ binh làm cánh trái, thấy lệnh kỳ màu đỏ của ta thì có thể xuất kích, không được chậm trễ!"
"Mạt tướng tuân lệnh!"
"Lý Tư Tề, Vương Ân Trụ!"
"Có mạt tướng!"
"2 người các ngươi lĩnh doanh thứ 3 bộ binh làm cánh phải, thấy lệnh kỳ màu vàng của ta thì có thể xuất kích, cũng không được chậm trễ!"
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Cuối cùng Lý Tư Nghiệp lấy ra một cây lệnh tiễn, nhìn Triều Hùng ngồi phía sau cùng.
"Triều Hùng có đó không?"
Triều Hùng khẽ giật mình, lập tức mừng rỡ đứng lên hành lễ.
"Có ti chức!"
"Ta nghe Triều thị huynh đệ ở Mật Châu dũng liệt hơn người, ta cho ngươi 1000 thiết kỵ làm tiên phong xung kích trận địch, lui 1 bước là chém, ngươi có dám lĩnh mệnh?"
"Triều thị tam hùng chúng ta chỉ tiến không lùi!"
"Tốt! Thật là tráng sĩ!"
"Các vị, ta tự lĩnh doanh thứ nhất, thứ 4 làm trung quân. Giờ Mão nấu cơm, giờ Thìn xuất binh!"
Rốt cuộc sáng sớm ngày thứ 3 chủ lực quân địch mà Dương Thiết Thủ khổ sở đợi chờ đã đến huyện Bác Hưng, nhưng cũng không qua Tế Thủy như gã nghĩ, mà trực tiếp tiến về chỗ gã ẩn thân. Dương Thiết Thủ biết hành tung mình đã bại lộ, trong lúc vội vàng chỉ có thể chỉnh quân nghênh chiến. Rốt cuộc 2 quân đối đầu ở bờ nam Tế Thủy.
Vương Ân Trụ thấy quân Dương Thiết Thủ bày trận xoay lưng về phía Tế Thủy, trong lòng hơi lo, bèn hỏi Lý Tư Tề: "Rõ ràng quân địch có ý tử chiến đến cùng, nếu tấn công quá nhanh, chỉ sợ bất lợi cho quân ta."
Lý Tư Tề khẽ mỉm cười nói: "Không phải quân đội nào cũng có thể áp dụng tử chiến đến cùng, còn phải dựa vào huấn luyện, sĩ khí, quân kỷ, chiến lực, binh lực, thiếu đi bất cứ điều nào thì không thể có tác dụng. Dương Thiết Thủ kia lấy đám thổ phỉ ô hợp để đi nước cờ hiểm này, không phải là "Đông Thi vờ nhăn mặt"(*) sao?"
Quả nhiên, chiến đấu còn chưa bắt đầu, thủ hạ Dương Thiết Thủ thấy binh lực đối phương gấp 4 lần mình, đã sớm bàng hoàng, thật nhiều người bơi giỏi đã lặng lẽ bỏ y giáp, chuẩn bị bơi đi trốn.
Đột nhiên, có một binh sĩ la hoảng lên:
"Mau nhìn, Ích Đô bốc cháy!"
Tất cả binh sĩ đều nghe tiếng xoay đầu lại nhìn, quả nhiên từ xa đã thấy ánh lửa ngút trời ở thành Ích Đô, khói đặc cuồn cuộn. Đó là Tống Dũng Tuyền nghe mệnh lệnh chủ soái đốt thành lâu.
"Cha! Mẹ!" Một binh sĩ thiếu niên rốt cuộc nhịn không được khóc lớn. Quân Dương Thiết Thủ bắt đầu xuất hiện bạo động.
Dương Thiết Thủ trông thấy khói lửa cũng giật nẩy mình, thành Ích Đô đã thất thủ, cuộc chiến này còn đánh làm sao.
"Đông! Đông! Đông!" Tiếng trống chấn động lòng người bắt đầu gõ vang, trong trung quân Chấn Uy quân cờ trắng phất lên.
"Giết!" Triều thị tam hùng đồng thanh gầm lên giận dữ, dẫn đầu xông ra trận doanh, theo sau là 1000 thiết kỵ xông thẳng về chỗ quân địch dày đặc nhất. Khí thế kinh thiên động địa kia dọa quân sĩ Dương Thiết Thủ tim lạnh chân run.
"Xuất kích!" Dương Thiết Thủ cũng ra lệnh một tiếng, giơ thương lên nghênh đón.
1000 thiết kỵ giống như cuồng phong bạo vũ giết vào trận địch, trong nháy mắt xé đôi trận địch thành 2 nửa.
Dương Thiết Thủ giận dữ, run thiết thương một cái, đâm ngã hơn 10 người kỵ binh. Gã xông xáo trong trận địch, không ai có thể ngăn cản. Triều Hùng thấy thủ lĩnh quân địch thương pháp tinh diệu, bèn rút ra một mũi tên, lén bắn về phía chiến mã của Dương Thiết Thủ, trúng ngay chân trước chiến mã. Chiến mã hí dài một tiếng, quỳ rạp xuống hất văng Dương Thiết Thủ ra ngoài. Bọn lính cùng nhau tiến lên, đè chặt Dương Thiết Thủ xuống trói lại.
Rõ ràng Lý Tư Nghiệp đánh giá quá cao quân đội của Lý Toàn, hắn không biết 5000 trường thương binh tinh nhuệ nhất trong quân đã bị Dương Diệu Chân mang đi, còn lại chỉ là già nua yếu ớt, cho nên khi 2 cánh giết ra chỉ có tác dụng phòng ngừa tàn binh chạy trốn. Trận chiến này Chấn Uy quân chỉ tổn thất 300 người, tiêu diệt hết 5000 quân của Lý Toàn, trong đó hơn 4000 người đầu hàng, vẻn vẹn hơn 100 người nhảy xuống Tế Thủy đào tẩu.
---------------------- - Chú thích:
(*) Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt nhưTây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa