[Dịch] Vãn Tống

Chương 5 : Nghi vấn trong Tiêu phủ

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

"Bỏ ngựa! Tha cho ngươi một mạng."
"Đừng hòng!"
Lý Tư Nghiệp giương cung bắn ra một tiễn, Thái thống lĩnh vung kiếm cản lại, chẻ mũi tên thành 2 đoạn.
"Chút bản lĩnh mèo 3 chân của ngươi ta còn không rõ sao? Nhanh giao ra rương tiền, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Lý Tư Nghiệp không đáp, lại bắn ra một tiễn, nhưng dùng sức quá mạnh, kéo đứt dây cung. Lý Tư Nghiệp ném cung, ghìm cương giục ngựa chạy về phía rừng cây.
"Mẹ nó! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cho ngươi xem thử thủ đoạn của ta!"
Thái thống lĩnh bắn tới một tiễn, trúng chân sau con ngựa của Lý Tư Nghiệp. Ngựa kia hí dài một tiếng té ngã xuống đất, vứt Lý Tư Nghiệp từ trên ngựa văng xa hơn 3 trượng. Lý Tư Nghiệp cảm thấy thân thể như vỡ ra thành 7-8 mảnh, đau đến muốn ngất đi. Hắn vừa muốn rút đao, một thanh trường kiếm đã lạnh lùng chỉ vào ngực hắn.
"Đưa tay lên đầu!"
Thái thống lĩnh bỗng trông thấy thanh đao dưới thắt lưng Lý Tư Nghiệp, trong bụng nổi lên lòng tham.
"Gỡ thanh đao xuống!" Gã nghiêm mặt quát.
Lúc này Lý Tư Nghiệp bỗng phát hiện ở bìa rừng dường như có một cái bóng đen đang lại gần.
Có người đến! Trong lòng của hắn mừng rỡ, mạch máu toàn thân trong lúc nhất thời đập mạnh lên, nhưng hắn lại không dám khẳng định. Thừa dịp trong chớp mắt nhấc tay, liếc mắt về phía rừng cây. Lần này hắn thấy rõ ràng, hắn không nhìn lầm, chính xác là có một cái bóng đen đang ở phía sau cái cây cách đó không xa, nhưng nét mừng rỡ trong mắt hắn lại bị Thái thống lĩnh phát hiện.
"Đừng nằm mơ sẽ có người đến cứu ngươi, đây là một cái tử lộ!"
Lý Tư Nghiệp hết sức dùng việc cởi đao để kéo dài thời gian, nhưng khi cái bóng đen kia tiến vào rừng cây dường như không cẩn thận đụng phải một gốc cây nhỏ, truyền đến một tiếng động nhỏ. Lý Tư Nghiệp thấy mắt Thái thống lĩnh lóe lên một tia hoài nghi, bèn la lớn:
"Mau nhìn! Có người ở phía sau của ngươi!"
"Muốn gạt ta, ngươi còn non lắm! Đi chết đi!" Thái thống lĩnh giơ kiếm lên đâm một nhát, nhưng khi mũi kiếm chạm vào thì lại không thể đâm tiếp. Trong chớp mắt đó, chỉ nghe "Sưu!" một tiếng. Thái thống lĩnh bỗng trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin xoay đầu nhìn lại, từ từ ngã xuống đất. Một mũi tên bắn thủng cổ của gã, phía sau gã có một ngựa đang dừng, chính là Gia Luật Tín vốn đến đây tìm Lý Tư Nghiệp.
"Ngươi không sao chứ?"
Lý Tư Nghiệp lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một tấm gương bạc, chính nó đã chặn một kiếm trí mạng vừa rồi.
"Muốn đoạt tiền tài của ta, thật sự nghĩ là ta không nhìn ra sao?" Tiêu Tây Viêm lạnh lùng nhìn thi thể Thái thống lĩnh.
"Gia Luật Tín, mở rương ra cho mọi người xem."
Gia Luật Tín mở 2 cái rương tiền ra, lúc này mọi người mới phát hiện, trong mỗi rương chỉ có mười mấy cây sắt, căn bản không thấy bóng nửa đồng tiền.
Lý Tư Nghiệp im lặng nhìn 2 rương "tiền" xém tí nữa khiến hắn mất mạng. Từ đầu đến cuối đôi mắt nhìn chằm chằm về nơi nào đó, ngây người bất động. Tất cả mọi người đưa mắt nhìn hắn với vẻ trào phúng, có mấy người thâm chí nhịn không được muốn nói móc vài câu, nhưng nhìn vẻ trầm tĩnh của hắn, dáng vẻ bất động kia lại cảm thấy có gì đó khiến người sợ hãi, ngay chính Vương Hắc Ngư vốn cay nghiệt cũng không lạnh mà run, không dám tùy tiện lỗ mãng.
Lúc này Tiêu Tây Viêm đi tới vỗ vỗ vai hắn rồi nói:
"Ngươi rất trung thành! Ta không nhìn lầm ngươi."
Lý Tư Nghiệp cũng không trả lời, hắn chỉ xoay đầu lại, ném một ánh mắt cảm kích về phía Gia Luật Tín.
Qua khỏi Đặng Châu, một tiêu cục trăm người gia nhập thương đội. Tổng tiêu đầu là một người Hán họ Giang, hơn 50 tuổi, làn da màu đồng cổ, giọng to dị thường. Lão vốn quên biết Tiêu Tây Viêm đã lâu, chỉ một lúc đã hòa đồng với mọi người. Lão phát hiện bên cạnh Tiêu Tây Viêm có một người luôn giữ thần sắc lạnh lùng, không khỏi cảm thấy hứng thú đối với hắn. Sau đó nghe Tiêu Tây Viêm kể chuyện bảo đao, bèn mượn đao của hắn xem thử, lại cũng yêu thích không buông tay, lập tức tìm về một vỏ đao phối hợp với nó.
Từ sự kiện rương "tiền" về sau, Lý Tư Nghiệp liền thăng cấp lần nữa thành một trong tùy tùng thiếp thân của Tiêu Tây Viêm. Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra rương tiền chân chính vốn giấu trong hốc tối trong xe ngựa, toàn bộ đều là hoàng kim. Đồng thời Lý Tự Nghiệp cũng phát hiện người thiếu nữ vẻ ngoài mảnh mai kia cũng có thân phận không tầm thường. Nàng là một cô nương vô cùng trẻ tuổi, khoảng 15-16 tuổi, lúc trò chuyện với Tiêu Tây Viêm thì chỉ nghe được tiếng gió. Trên cái mũ châu hoàn thúy cuộn của nàng buông xuống một tấm mạng che mặt, dài đến tận cổ, chỉ có khi làn gió nhẹ thổi qua mới ngẫu nhiên thấy được làn da trắng nõn cũng khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lý Tư Nghiệp cho rằng nàng là con gái của Tiêu Tây Viêm, nhưng lại phát hiện ra trước mặt nàng Tiêu Tây Viêm lại một mực cung kính vô cùng, lại càng cho thấy thân phận thần bí của nàng.
Đầu tháng 5, rốt cuộc thương đội cũng đến Tương Dương. Đây là lần thứ nhất sau 5 năm bị bắt làm nô lệ Lý Tư Nghiệp bước vào thổ địa cố quốc. Nhìn qua giang sơn như tranh vẽ, cảm xúc của Lý Tư Nghiệp phập phồng, nội tâm mất bình tĩnh thật lâu.
"Ngươi còn có thể trở lại cố quốc, nhưng cố quốc của ta đã sớm không còn tồn tại." Chẳng biết từ khi nào Gia Luật Tin đã ở sau lưng Lý Tư Nghiệp, thản nhiên nói.
"Quê hương Gia Luật đại ca ở nơi nào?"
Gia Luật Tín lắc đầu ra hiệu không muốn nói đến đề tài này. Y nhìn Lý Tư Nghiệp một cái rồi nói: "Đi theo ta! Chủ nhân tìm ngươi."
Tiêu Tây Viêm tìm Lý Tư Nghiệp là muốn dẫn hắn cùng đi xem hàng, nhưng hàng lại không ở tr hay không trong khu chợ Tương Dương. Lý Tư Nghiệp cùng Gia Luật Tín đi theo Tiêu Tây Viêm với thiếu nữ kia nhân bóng đêm đi ra ngoài thành Tương Dương, đến một tòa nhà lớn. Tiêu Tây Viêm đưa tín vật cho người gác cổng, rất nhanh có người từ cửa hông bịt mắt 4 người rồi dẫn vào. Sau khi đi mấy trăm bước thì dừng lại ở một nhà kho ven sông. Có người gỡ khăn bịt mắt của họ xuống, trước mặt họ xuất hiện một người đàn ông trung niên. Trên trán y có một vết thương màu đen thật dài, vô cùng nổi bật.
"Ta chính là quản gia ở đây, giao dịch lần này bỉ thượng cho ta toàn quyền phụ trách. Các vị có thể theo ta đi kiểm hàng."
Lý Tư Nghiệp theo Tiêu Tây Viêm đi vào căn nhà kho rộng rãi này, chỉ thấy bên trong chất đống vô số thanh sắt, khoảng chừng vạn thanh.
Tiêu Tây Viêm nhìn Lý Tư Nghiệp rồi nói: "Lý Tư Nghiệp, ngươi đi kiểm tra chất lượng những thanh sắt kia."
"Vâng!"
Lý Tư Nghiệp tiện tay cầm lấy một thanh sắt, hắn phát hiện đây là tinh thiết dùng để rèn binh khí, độ cứng rất cao. Loại tinh thiết này chỉ có triều Tống mới có thể tinh luyện ra được, cực ít tạp chất, kết cấu tinh mịn, một ít binh khí tốt do chính hắn chế tạo cũng là dùng loại tinh thiết này buôn lậu từ triều Tống đến. Đây chính là đồ quân dụng triều Tống nghiêm cấm bán đến nước Kim. Lý Tư Nghiệp bỗng minh bạch mục đích chuyến đi này của Tiêu Tây Viêm, chính là buôn lậu tinh thiết cho nước Kim để đối phó uy hiếp ngày càng nghiêm trọng của người Mông Cổ. Lão để hắn đến kiểm hàng cũng là vì xem trúng sở trường của hắn.
Nghĩ đến đây Lý Tư Nghiệp không khỏi âm thầm kinh hãi, xoay đầu lại nói với Tiêu Tây Viêm: "Dùng những thanh sắt này có thể rèn được đao giống như đao của tôi."
Tiêu Tây Viêm xoay người nhìn thiếu nữ nói: "Minh Châu tiểu thư, nàng thấy thế nào?"
Thiếu nữ kia không đáp, nhẹ nhàng vén mạng che mặt lên, tiến lên cẩn thận so sánh phía sau mấy thanh sắt rồi mới nghiêm túc gật đầu.
Tiêu Tây Viêm thấy thiếu nữ gật đầu bèn nói với quản gia kia: "Ta mua nhóm hàng này, giá cả đã thỏa thuận xong rồi, thanh toán bằng hoàng kim, trước tiên do quý phương giao hàng đến nơi chỉ định ở biên giới, chúng ta sẽ đến tiếp nhận, hai bên giao nhận tiền hàng là xong."
Sau đó lại nói với Gia Luật Tín: "Ngày mai ngươi với Minh Châu tiểu thư đưa hàng đi Nam Kinh."
"Thế nhưng chủ nhân, tôi muốn đi Lâm An cùng ông."
Tiêu Tây Viêm cười cười, hiển nhiên là hài lòng với sự trung thành của Gia Luật Tín.
"Ta biết ngươi không yên lòng, thế nhưng nhóm hàng này ta lại không yên lòng giao cho người khác, hơn nữa nếu Minh Châu tiểu thư có nửa điểm sơ suất chính là họa diệt tộc của Tiêu gia! Ta sẽ tự xử lý chuyện phía Lâm An, ngươi cứ yên tâm đi đi!"
"Vâng!"
Lý Tư Nghiệp thấy Tiêu Tây Viêm coi trọng thiếu nữ kia như vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn nàng một cái, đúng lúc nàng cũng đang quay đầu nhìn lại. Ánh mắt 2 người vừa chạm nhau Lý Tư Nghiệp mới phát hiện điều mà hắn chưa từng chú ý đến, đó chính là lông mày của nàng vô cùng lớn, lại rất cong, đồng thời hắn cảm thấy đôi mắt nàng ngưng tụ hào quang lấp lóe, có vẻ vô cùng trang nghiêm, nói trang nghiêm cũng không đúng, hắn bỗng nghĩ đến một chữ vô cùng thích hợp - cao quý, đúng vậy, toàn thân nàng đều toát ra một phong thái mà con gái quý tộc mới có. Trong lúc nhất thời Lý Tư Nghiệp lại thất thần, vẻ mặt thiếu nữ phát lạnh, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Ngày hôm sau, mọi người lưu luyến chia tay. Lý Tư Nghiệp tìm Giang lão tiêu đầu để tặng lão thanh đao. Giang lão tiêu đâu mừng rỡ, sờ soạng nửa ngày trên người, cuối cùng mới tìm được một chiếc nhẫn ngọc lục bảo có giấu kịch độc làm quà đáp lễ cho Lý Tư Nghiệp.
"Bảo trọng!"
Gia Luật Tín phi ngựa tới vỗ vai Lý Tư Nghiệp, rồi dẫn đại đội nhân mã hò hét mà đi. Lý Tư Nghiệp nhìn bóng lưng Gia Luật Tín cùng Minh Châu tiểu thư đã đi xa, trong lòng lại có cảm giác mất mát thoảng qua.
Mục tiêu sau cùng của Tiêu Tây Viêm là Lâm An thủ đô nhà Tống, đi cùng lão ngoại trừ Lý Tư Nghiệp còn có mười mấy tên thương tòng, dĩ nhiên Vương Hắc Ngư cũng nằm trong số đó. May mắn là Kim Tiểu Ất cũng đi theo mới khiến cho Lý Tư Nghiệp có một người có thể nói chuyện.
"Lý đại ca, phía trước chính là Lâm An thủ đô nhà Tống. Đây là danh trà của triều Tống Lâm Giang Ngọc Tân." Trong một cái tiệm trà nghỉ chân, Kim Tiểu Ất bưng cho Lý Tư Nghiệp một ly trà rồi ân cần nói với hắn. Đây cũng là biến hóa nhờ thân phận được đề đao, từ khi Lý Tư Nghiệp thành thiếp thân tùy tùng của Tiêu Tây Viêm, không chỉ có chuyện ăn mặc ngủ nghĩ hoàn toàn khác biệt so với trước, mà cả bạn trò chuyện cùng hắn cũng thêm vài phần kính ý. Điều này thể hiện khá rõ trên người Kim Tiểu Ất.
"Tiểu Ất ca, ngươi có biết chủ nhân đi Lâm An làm gì không?"
"Lý đại ca lớn hơn ta mấy tháng, sau này gọi ta là Tiểu Ất được rồi. Mục đích của chủ nhân ngay cả Lý đại ca cũng không biết làm sao ta biết được! Bất quá hồi sáng lúc Vương Hắc Ngư tìm ta đã nói hớ, chủ nhân đi Lâm An hình như là muốn tìm người thân. Chuyện này cũng đừng ra ngoài nói lung tung."
"Ta biết, ta sẽ không nói lung tung. Ban sáng Vương Hắc Ngư tìm ngươi làm gì, sao thần bí vậy?"
"Ngoài chuyện đòi tiền thì còn có chuyện gì nữa! Hắn lại bảo ta lấy phân tử tiền tháng sau chi trước cho hắn, tên Vương Hắc Ngư đáng chết này!"
Vừa dứt lời, đầu Kim Tiểu Ất liền bị gõ mạnh một cái, chẳng biết từ khi nào Vương Hắc Ngư đã đến bên cạnh 2 người bọn họ.
"Ngươi vừa mới nói ta thế nào?"
"A! Vương đại ca, vừa rồi ta không hề nói gì nha!"
"Hừ! Ngươi đừng nghĩ là ta không nghe thấy lại nói xấu sau lưng ta! Còn có ngươi nữa, tiểu tử!"
"Chào Vương thống lĩnh!" Lý Tư Nghiệp đứng dậy thi lễ với vị thống lĩnh thương tòng này.
"Tiểu tử, đừng tưởng là thành tùy tùng thiếp thân của chủ nhân rồi thì có thể vênh váo tự đắc. Người khác không biết lai lịch của ngươi nhưng ta thì rõ ràng. Nếu ngươi không trung thực, ta sẽ công bố lai lịch của ngươi với mọi người, xem cái đuôi của ngươi có thể vểnh cao bao nhiêu."
"Tư Nghiệp không dám!"
"Ta cũng tin rằng ngươi không dám! Nói cho ngươi biết, thúc thúc ta chính là nhân vật số hai ở Tiêu phủ, hôm nay ông ấy có thể để ngươi lên trời, ngày mai cũng có thể khiến ngươi xuống địa ngục."
Lúc này có người gọi gã nói chủ nhân có chuyện tìm, Vương Hắc Ngư mới trừng mắt căm giận nhìn Lý Tư Nghiệp một cái rồi mới đi.
"Lý đại ca, ở đâu cũng có loại người này, huynh cũng đừng để bụng!"
"Đúng rồi, Minh Châu tiểu thư kia rốt cuộc là ai? Chủ nhân hình như rất kính sợ nàng."
"Nàng là công chúa nước Kim Hoàn Nhan Minh Châu đó! Hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, chẳng lẽ huynh không biết? Đúng rồi, huynh đến cũng chưa lâu, kỳ thật Tiêu phủ vốn vẫn ở Trung Đô, quan hệ với hoàng thất nước Kim luôn luôn mật thiết. Sau đó đến đời phụ thân của chủ nhân thì Tiêu phủ lại dời đến Kinh Triệu, đến 30 năm trước chủ nhân lại dời đến Lâm Thao. Gia nghiệp Tiêu gia cực lớn, giao thiệp cũng rất rộng, rất nhiều đại sự nước Kim cũng giao cho Tiêu gia làm. Đất Lâm Thao bất quá chỉ làm việc buôn bán rượu thôi, việc buôn bán khác chủ nhân đều giao cho thiếu gia đi xử lý. Lần này Minh Châu công chúa đến Lâm Thao tìm lão gia là do thiếu gia dẫn dắt. Kim Tiểu Ất ta ở Tiêu phủ có danh xưng là "bách sự thông", nếu nói về linh thông tin tức, không ai có thể sánh được ta, cho dù người bên cạnh chủ nhân cũng không được." Nói đến đây y bỗng nhớ đến Lý Tư Nghiệp chính là tùy tùng bên cạnh chủ nhân, lén nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn không hề khó chịu mới yên lòng.
"Không phải chủ nhân là đời sau của quý tộc nước Liêu sao? Ở Lâm An có thân nhân gì? Sao Vương Bạch Ngư lại là nhân vật số hai của Tiêu phủ, mà không phải là thiếu chủ nhân?" Lý Tư Nghiệp cũng không chú ý đến biến hóa của Kim Tiểu Ất, chỉ muốn giải đáp thắc mắc của mình, vấn đề này quanh quẩn trong lòng hắn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được bèn hỏi Kim Tiểu Ất.
Kim Tiểu Ất nhìn xung quanh không có người, mới hạ giọng khẽ nói:
"Chủ nhân với phu nhân đã ở riêng vài chục năm. Phòng ngủ của ông ấy xưa nay không cho người khác vào, nhưng có người từng phát hiện trong phòng ngủ của chủ nhân có một tấm linh vị của người Hán. Sau đó người này lại mất tích, cho nên trong Tiêu phủ đã lặng lẽ lưu truyền một lời đồn nói rằng thân thế của chủ nhân có quan hệ với Nam triều. Chuyện này là một đại kỳ án trong Tiêu phủ, trên dưới đều vô cùng kiêng kỵ, huynh phải vô cùng giữ miệng, coi chừng bị vạ miệng. Ngoài ra huynh chẳng lẽ không thấy lạ vì sao thiếu chủ nhân không ở bên cạnh chủ nhân mà lại ở một mình ở Kinh Triệu? Ta cho huynh biết, thiếu chủ nhân cũng không phải do phu nhân sinh ra, hắn là con của lão gia cùng một người nha hoàn, sau đó nha hoàn kia bị chết một cách khác thường. Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ, tiểu chủ nhân vẫn luôn bị phu nhân căm ghét, chủ nhân sợ hắn xảy ra chuyện nên 10 năm trước phái hắn đi phủ Kinh Triệu quản lý việc làm ăn, cho nên trong phủ hiện tại do phu nhân định đoạt, có khi chủ nhân cũng không dám chống đối phu nhân. Em trai phu nhân Vương Bạch Ngư dĩ nhiên trở thành nhân vật số 2 của Tiêu phủ, bất quá chủ nhân không thích điều này, ngoại trừ tên Vương Hắc Ngu cả ngày khoe khoang, những người khác cũng không dám nói."
"Vậy bối cảnh của phu nhân là gì mà chủ nhân có thể dễ dàng tha thứ bà ta lớn lối như thế?"
"Ta cũng không biết, nhà mẹ đẻ phu nhân chỉ là đời sau của một người Liêu bình thường, đổi họ Hán thành Vương. Ta hoài nghi có thể chủ nhân có nhược điểm gì nằm trong tay bà ta chăng!"
Lý Tư Nghiệp nghe đến đó không khỏi bắt đầu trầm ngâm. Bên trong Tiêu phủ này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì đây?