[Dịch] Vãn Tống

Chương 6 : Giành được tự do

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

Có bài từ rằng:
Đông nam hình thắng, Giang Ngô đô hội, Tiền Đường tự cổ phồn hoa. Yên liễu hoạ kiều, Phong liêm thuý mạc, Sâm si thập vạn nhân gia. Vân thụ nhiễu đê sa, Nộ đào quyển sương tuyết, Thiên tiệm vô nhai. Thị liệt châu ky, Hộ doanh la ỷ, Cạnh hào xa.
Trùng hồ điệp hoàn thanh gia, Hữu tam thu quế tử, Thập lý hà hoa. Khương quản lộng tình, Lăng ca phiếm dạ, Hy hy điếu tẩu liên oa. Thiên kỵ ủng cao nha, Thừa tuý thính tiêu cổ, Ngâm thưởng yên hà. Dị nhật đồ tương hảo cảnh, Quy khứ phụng trì khoa.
(dịch nghĩa: Đông nam hùng tráng, Giang Ngô đô hội, Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa. Liễu khói cầu sơn, Màn xanh rèm gió, Lô nhô mười vạn nóc nhà. Cây quanh bãi mây mờ, Sóng gầm tung tuyết trắng, Hào rộng không bờ. Chợ bày châu báu, Nhà chật lụa là, Đua xa hoa.
Núi hồ trong đẹp bao la, Có hoa sen mười dặm, Hương quế ba thu. Tạnh trời sáo thổi, Thuyền đêm hát ca, Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha. Nghìn quân đứng dưới cờ, Tiệc say nghe đàn sáo, Thưởng thức yên hà. Mai ngày vẽ nên tranh đẹp, Mang về triều điện khoe.)
Từ năm thứ 2 Tĩnh Khang đời vua Cao Tông đến nay, Lâm An đã thành thành lớn chứa trăm vạn người, phồn hoa phong lưu trong đó đã không có lời nào tả nỗi, nhất là công thương nghiệp phát triển mãnh liệt không chỉ hấp thu phần lớn bách tính vốn đời đời làm nông, mà còn giải quyết được mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng do sáp nhập thổ địa sinh ra. Ví như một cái mỏ đồng chì ở Duyên sơn gần Tín Châu đã thuê hơn 10 vạn thợ mỏ, khai thác ngày đêm. Quan trọng hơn là thúc đẩy kinh tế xã hội và sức sản xuất. Kinh tế triều Tống phát đạt, thực lực kinh tế hùng hậu cùng với giai tầng và tư tưởng mới phát sinh do kinh tế phát triển đã biểu thị biến đổi về chất của xã hội sắp xảy ra.
"Lâm An phồn hoa hơn Lâm An chúng ta không chỉ trăm lần! Tương lai kiếm đủ tiền ta nhất định phải đến Lâm An sống nửa đời sau. Lý đại ca, huynh nhìn gánh xiếc kia, còn bên kia nữa, Lý đại ca mau nhìn tiệm đồ sứ cùng tiệm hải sản kia, mấy thứ này nếu mang về Lâm Thao ắt có thể bán được giá rất nhiều."
"Dựa vào thân thủ kia của ngươi chỉ sợ đi chưa được nửa đường đã bị người ta đoạt hết."
"Nói cũng đúng! Cái này e là chỉ có tài lực như chủ nhân mới có thể bảo đảm lên đường bình an, làm buôn bán nhỏ là không xong."
Đang tán dóc chính là Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất vừa mới tới Lâm An. 5 ngày trước bọn họ theo thương đội đến Lâm An, Tiêu Tây Viêm đã bao một căn độc viện trong một khách sạn cao cấp. Sáng sớm Tiêu Tây Viêm đã một mình ra ngoài, Lý Tư Nghiệp bèn cùng Kim Tiểu Ất tranh thủ lúc rảnh rỗi ra ngoài dạo phố.
"Lý đại ca, huynh có tiền không?"
"Hôm qua mới được phát tiền tháng, ngươi đã biết còn ráng hỏi! Nói đi, muốn làm gì?"
"Ta muốn mua một ít đồ mang về cho mẹ già, nhưng mà không đủ tiền. Cho ta mượn 1 quan là đủ rồi, khi về lập tức trả cho huynh."
Trong lòng Lý Tư Nghiệp chợt đau xót, hắn lấy trong ngực ra ngân phiếu 20 quan, kín đáo đưa cho Kim Tiểu Ất.
"Mua ít đồ tốt hiếu kính mẹ, đừng quá keo kiệt."
Kim Tiểu Ất hơi cảm động nhận tiền.
"Toàn bộ 20 quan đều đưa ta, còn Lý đại ca huynh làm sao?"
"Ta còn vài quan, ngươi cứ cầm đi, lúc nào có trả lại ta."
"Con mắt mẹ ta không tốt, vừa đến mùa xuân mắt lại đau, ta muốn mua chút thuốc tốt mang về cho bà."
"Hồi Xuân đường đàng kia không phải là tiệm thuốc sao? Đúng lúc 2 ngày nay ta bị nấm chân, cùng đi lại xem xem."
Cho đến lúc trời gần tối 2 người mới về khách sạn. Vừa vào cửa đã bị Vương Hắc Ngư chụp đầu mắng: "2 người các ngươi đi chết nơi nào, bây giờ mới về! Chủ nhân xảy ra chuyện."
Lý Tư Nghiệp giật mình, phóng mấy bước chạy đến ngoài cửa chủ nhân, chỉ thấy một tên tùy tùng thiếp thân khác là Tần Hoan đang đưa lang trung ra. Sắc mặt lang trung trắng bệch, lắc đầu liên tục.
"Tần đại ca, sao rồi?"
Tần Hoan nhìn hăn một cái, chờ Vương Hắc Ngư đưa lang trung ra ngoài rồi mới khẽ nói: "Chủ nhân bị chém một đao, mặc dù không trúng chỗ hiểm nhưng trên đao lại có độc. Bất quá lang trung nhìn qua lại nói không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe."
"Ta đi xem một chút!"
Tần Hoan kéo hắn lại, "Chủ nhân vừa mới đi ngủ, ngươi đừng đi quấy rầy!"
"Bang! Bang - bang!"
Đêm đã qua canh 3, Lý Tư Nghiệp trằn trọc trên giường không ngủ được. Hắn nghĩ đến chuyện lúc nãy rõ ràng lang trung kia than thở thế nhưng Tần Hoan lại nói không có gì đáng ngại. Ngoài ra chủ nhân sao lại đột nhiên bị thương? Trong chuyện này có gì khó hiểu đây? Sau nửa đêm là đến lượt hắn gác đêm cho chủ nhân, Lý Tư Nghiệp bèn ngồi dậy mặc quần áo. Đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy một bóng đen hiện ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi giật mình, chạy vài bước đến cửa sổ chọc thủng một lỗ nhỏ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng đen kia lách mình tiến vào gian phòng của Vương Hắc Ngư.
Là Tần Hoan! Lý Tư Nghiệp nhìn một cái đã nhận ra bóng lưng của người áo đen kia.
"Không phải hắn đang hầu hạ chủ nhân sao? Sao lại chạy đến trong phòng Vương Hắc Ngư? Chẳng lẽ 2 người bọn hắn đang âm thầm thông đồng chuyện gì?" Nghĩ đến chuyện thông đồng, Lý Tư Nghiệp chợt nhớ lại chuyện Kim Tiểu Ất nói mấy ngày trước, trong lòng hơi hiểu ra, cũng âm thầm nấp dưới cửa sổ Vương Hắc Ngư.
"Không biết lão gia cất đồ vật ở đâu, ta tìm thế nào cũng không thấy."
"Đồ vô dụng! Chậm nhất ngày mai nhất định phải tìm được vật kia, bằng không nếu hắn biết mình không còn sống lâu nữa lại đem đồ vật giao cho người khác thì chúng ta xong đời!" Đây là giọng Vương Hắc Ngư.
"Vâng! Vương đại ca. Bây giờ đã canh 3, đã tới giờ Lý Tư Nghiệp phải đến đổi ca. Hắn không thấy ta e là sẽ sinh nghi, ta phải về ngay."
"Đi đi! Đừng để tiểu tử kia nhìn ra sơ hở."
Lý Tư Nghiệp nhanh chân chạy về phòng, đợi Tần Hoan đến hắn mới mở cửa phòng ra.
"Tần đại ca vất vả, tiếp theo để cho ta đi!"
"Ta không mệt, không thì ngươi đi ngủ đi! Ngày mai lại tới ngươi trực cả đêm."
"Ta chỉ sợ chịu không nổi cả đêm, sẽ hỏng việc. Tần đại ca đi ngủ đi! Có việc gấp ta sẽ gọi ngươi."
"Vậy được rồi! Nhớ kỹ tuyệt đối không nên quấy rầy chủ nhân."
"Ta hiểu rồi!"
Lý Tư Nghiệp bước vào gian phòng của Tiêu Tây Viêm, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn đi lại trước giường của Tiêu Tây Viêm, một mùi hôi thối xông vào mũi, nghe muốn ói. Trong lòng Lý Tư Nghiệp cả kinh, vội vén chăn lên nhìn, thấy cảnh tượng không khỏi giật nảy mình. Mặt mũi Tiêu Tây Viêm đen thui, nơi cổ bị băng gạc quấn lấy, nước mủ liên tục phun ra, mùi hôi thối phát ra từ đây.
Lý Tư Nghiệp vội dùng nước trong giúp Tiêu Tây Viêm rửa nước mủ, đột nhiên hắn phát hiện phía dưới băng gạc không có chút thuốc cao nào, trực tiếp dùng băng gạc quấn lấy vết thương thật dài. Vết thương đã rửa nát, biến thành màu đen, tanh hôi vô cùng.
Lý Tư Nghiệp nhớ đến ban sáng cũng đã mua một ít thuốc trị thương ở tiệm thuốc, liền vội trở về phong lấy một ít đắp cho Tiêu Tây Viêm. Khoảng 1 canh giờ sau, thân thể Tiêu Tây Viêm giật giật, có dấu hiệu thức tỉnh. Lý Tư Nghiệp mừng rỡ, vội vàng dùng nước rửa mặt cho lão. Tiêu Tây Viêm từ từ mở mắt. Lão nhìn Lý Tư Nghiệp một cái, lộ ra một cái cười mỉm cảm kích.
"Cảm ơn ngươi! Ta thấy đỡ hơn nhiều, là ngươi thoa thuốc cho ta à! Bọn họ cho rằng ta đã hôn mê, kỳ thật ta đều nghe thấy. Bọn họ vốn không cho lang trung cho ta thuốc, mong ta chết sớm một chút."
Lý Tư Nghiệp trong lòng trầm xuống, bèn đem chuyện vừa rồi nghe được nói cho Tiêu Tây Viêm. Tiêu Tây Viêm nghe xong hơi cười lạnh mà nói: "Đây dĩ nhiên là mơ tưởng của Vương Bạch Ngư."
"Chủ nhân, ta đi tìm lang trung!"
"Chờ một chút!" Tiêu Tây Viêm gọi Lý Tư Nghiệp lại.
"Loại độc ta trúng ta đã sớm biết, ai cũng không cứu được. Nhiều nhất ta chỉ còn sống được 3 ngày. Ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Thật ra ta đã sớm biết Tần Hoan bị Vương Bạch Ngư khống chế, cho nên ta vẫn muốn tìm một người hầu thiếp thân trung thành. Từ khi ngươi lấy thân phận một nô lệ nhặt được khoản tiền lớn lại trả cho ta, ta liền bắt đầu chú ý tới ngươi. Để người khác không nghi ngờ, trước tiên ta đuổi ngươi đi làm việc vặt vãnh, sau đó từng bước đem ngươi thăng lên tới bên cạnh ta. 2 cái rương không kia thật ra là lần khảo nghiệm sau cùng của ta đối với ngươi, ngươi không có khiến ta thất vọng."
Nói đến đây, hô hấp của Tiêu Tây Viêm trở nên dồn dập. Lý Tư Nghiệp vội dùng khăn lông ướt đắp lên trán lão, lúc này Tiêu Tây Viêm mới bình tĩnh lại.
"Ta muốn xin ngươi giúp ta làm một việc!"
"Chủ nhân!"
"Thời gian của ta không còn nhiều, có thể chuyện này sẽ khiến ngươi mất mạng, ngươi có thể đáp ứng không?"
Lý Tư Nghiệp nhìn đôi mắt trông đợi của Tiêu Tây Viêm, cắn răng khẽ gật đầu.
Tiêu Tây Viêm khẽ mỉm cười nói: "Đứa trẻ ngoan, ta biết ngươi sẽ đáp ứng. Ngươi qua đây, ta nói trước cho ngươi nghe một cái bí mật, cái này có quan hệ cùng chuyện ta cần ngươi làm."
Tiêu Tây Viêm ngừng một lát rồi lại như mộng như ảo nói tiếp:
"Thật ra ta không phải là Tiêu Tây Viêm, Tiêu Tây Viêm thật đã chết 30 năm trước. Ta vốn là một nô lệ người Hán, bởi vì dáng dấp cực giống Tiêu Tây Viêm mà bị hắn dùng làm thế thân để đối phó phụ thân vốn ép hắn đọc sách. Mấy năm qua, giọng nói vẻ mặt của hắn bị ta bắt chước giống như đúc. 30 năm trước, cũng chính là trước ngày hắn thành thân 1 ngày, hắn say rượu muốn cưỡng gian một người nha hoàn, nha hoàn này cũng chính là người yêu duy nhất của ta. Trong lúc ẩu đả ta giết lầm hắn, từ đó bèn giả mạo hắn làm chủ nhân Tiêu phủ, cũng thay hắn cưới vị hôn thê.
Nhưng ta không ngờ là hắn đã lên giường cùng nữ nhân kia. Ngươi biết đó, ở trên giường rất khó che giấu đối phương, cho nên nữ nhân kia bèn nắm lấy nhược điểm này của ta, uy hiếp ta 30 năm. 20 năm trước mụ hạ độc giết chết người yêu của ta. Ta sợ mụ lại hạ độc giết chết con độc nhất của ta nên đợi nhi tử trưởng thành ta bèn đem hắn đưa đến Kinh Triệu, ở đấy 10 năm.
Lần này ta đến Lâm An là muốn tìm thân đệ đệ, không ngờ nữ nhân kia đã có mưu trước, giết chết đệ đệ của ta rồi đổi lại là một sát thủ. Vừa thấy mặt đã chém ta bị thương. Mụ biết, chỉ cần ta tìm được người thân thì chính là ngày cá chết lưới rách. Cái Vương Hắc Ngư muốn Tần Hoan tìm chính là một tấm kim bài do tổ tiên Tiêu gia lưu lại. Sản nghiệp Tiêu gia ở ngoài Lâm Thao chỉ nhận biết chính ta cùng tấm kim bài này, cũng không có cách nào giả mạo.
Ngươi đi Đặng Châu, tìm cái khách sạn ta từng ở, dưới giường có một tấm gạch xanh, tìm bên dưới có thể thấy tấm kim bài này. Ngươi cầm kim bài đi phủ Kinh Triệu đưa cho con trai của ta, lại kể chuyện này lại cho hắn nghe. Nói cho hắn biết, hắn họ Trần, là hậu nhân của đại học sĩ Trần Lượng khi xưa chủ trương ra sức kháng Kim. Chuyện này liền nhờ vào ngươi, ngươi còn có gì cần hỏi ta sao?"
Lý Tư Nghiệp bỗng nghĩ đến một chuyện bèn vội hỏi: "Thế nhưng thiếu gia dựa vào cái gì tin tôi?"
"Ở cùng chỗ kim bài còn có nửa tấm khăn lưới. Chỗ thiếu gia còn có nửa tấm, dựa vào đó làm tin! Bên cạnh kim bài còn có một quyển da cừu, là bí phương cất rượu của Tiêu gia, nhưng chưa có người nào từng thử qua, nếu ngươi muốn thì tặng cho ngươi đi! Bây giờ ngươi lập tức đi ngay, trong rương ở đầu giường ta có một cái túi gấm, chính là cái ngươi nhặt được lúc trước. Đó là ta chuẩn bị cho ngươi sau khi trúng độc, bên trong có thứ thuộc về ngươi ta lấy ở chỗ Lưu Nhị. Ngươi lấy đi đi!"
Lý Tư Nghiệp ôm túi gấm vào lòng, nhìn thoáng qua Tiêu Tây Viêm lần cuối, cắn răng một cái mở cửa mà đi. Ngay trong nháy mắt hăn đi ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng cười của Tiêu Tây Viêm: "Cái túi gấm kia thật ra cũng không phải của ta!"
Trước khi trời sáng Lý Tư Nghiệp rời đi Lâm An, đi vào một vùng quê không người. Hắn mở túi gấm, chỉ thấy bên trong có mười mấy tấm vàng lá, còn có một tấm giấy thật mỏng. Hắn mở trang giấy ra, chính là giấy chứng minh nô lệ của hắn, ở phía dưới cùng trong cột "phóng thích tự do" có viết 4 chữ "Lâm Thao Lưu Nhị", có dấu tay, thời gian ký tên chính là ngày thứ 2 sau khi hắn bị Lưu Nhị mua về. Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy cái mũi cay cay, nước mắt mãnh liệt tràn mi. Hắn từ từ quỳ xuống hướng về phía tây, đau khổ hô to một tiếng: "Sư phụ....!"