[Dịch] Vãn Tống

Chương 7 : Buộc phải nấu rượu

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

Tiêu Bách Việt kinh ngạc nhìn kim bài cùng quyển da cừu trên bàn. Y có khuôn mặt cực giống Tiêu Tây Viêm, mặt hình chữ "quốc" (国), cái mũi to. Cái mũi to lại nổi bật trên một thân hình nhỏ bé, mũi đỏ tía giống như quả cà chua. Nhìn bề ngoài y khoảng chừng ba mươi mấy tuổi.
Thật lâu sau, y mới nói một mình: "Thì ra ta họ Trần, nhưng chuyện đã đến nước này, họ Trần hay họ Tiêu có gì khác biệt đâu?"
Lý Tư Nghiệp ở Đặng Châu thật sự tìm được đồ vật do Tiêu Tây Viêm cất giấu. Hắn một mạch phong trần chạy đến Kinh Triệu, giao toàn bộ đồ vật cho con trai Tiêu Tây Viêm là Tiêu Bách Việt. Hắn thấy đối phương dường như cũng không để bụng cái chết của phụ thân, bèn đẩy kim bài về phía y: "Ta đã hoàn thành việc chủ nhân phó thác, ngày mai ta sẽ đi."
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta cũng chưa biết, nhưng ta đã là người tự do, thiên hạ lớn như vậy ắt có chỗ cho ta dung thân."
Tiêu Bách Việt cầm lấy quyển da cừu, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
"Ta với phụ thân đã có ước hẹn, nếu người tới không đưa ra quyển da cừu này thì chứng tỏ hắn có lòng riêng, ta có thể giết đi để dứt hậu hoạn, nếu không thì có thể trọng dụng. Phụ thân ta thật là không có nhìn lầm người, chi bằng ngươi ở lại làm trợ thủ cho ta, sản nghiệp của Tiêu gia ta chia cho ngươi 2 thành, thế nào?"
Lý Tư Nghiệp nghe vậy trong lòng giận dữ nhưng hắn cũng không có lộ ra, chỉ lạnh lùng cười nói: "Nếu ta có lòng riêng, chỉ cần cầm tấm kim bài này thì ta chính là chủ nhân Tiêu gia, cần gì dòm ngó cái phương pháp cất rượu này. Tâm cơ cha con ngươi ta đã lĩnh giáo, thứ lỗi ta không thể phụng bồi!"
"Ngươi có biết 2 thành sản nghiệp của Tiêu gia là bao nhiêu không? Đủ khiến ngươi giàu ngang vương hầu, nếu không tiện nhân ở Lâm Thao kia cũng sẽ không liều mạng đi giành tấm kim bài này. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có đồng ý lưu lại làm trợ thủ của ta, lấy được 2 thành sản nghiệp của Tiêu gia hay không?"
Lý Tư Nghiệp trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Cũng không phải tất cả người đều coi trọng tiền tài giống như cha con các ngươi. Với ta mà nói, có lẽ sự tự do còn trọng yếu hơn làm vương hầu."
Tiêu Bách Việt kinh ngạc nhìn Lý Tư Nghiệp, vẻ mặt không khỏi lộ ra một tia kính trọng. Y cầm lấy quyển da cừu đưa cho Lý Tư Nghiệp, thần khẩn mà dứt khoát nói:
"Không nghĩ tới thế gian thật có ngươi xem tiền tài như cặn bã, ngươi là người duy nhất là gặp phải. Quyển da cừu này cứ xem như Tiêu gia ta đưa cho ngươi để tạ ơn, xin ngươi nhận lấy. Từ nay ngươi với ta không ai nợ ai, có lẽ có một ngày lúc chúng ta gặp lại, ngươi với ta có thể trở thành bằng hữu."
Nhiều năm sau đó, Lý Tư Nghiệp gặp khủng hoảng kinh tế cực lớn ở nước Kim, chính Tiêu Bách Viẹt trợ giúp hắn vượt qua khó khăn, sau đó Tiêu Bách Việt một lòng đi theo Lý Tư Nghiệp, cuối cùng trở thành diêm thiết chuyển vận sứ đời thứ nhất của đế quốc Bắc Đường. Đó là chuyện sau này.
Ngày hôm sau Lý Tư Nghiệp liền rời khỏi phủ Kinh Triệu. Nhiều lần hắn quay lại quê cũ huyện Dân, nhưng huyện Dân đã bị lửa lớn đốt thành một vùng đất trống, chỉ còn lại mấy đoạn tường thành cũ nát, có tiếng quạ đen kêu gào nghe rất thê lương. Hắn tìm được nền nhà cũ, cúng tế phụ thân đã chết, vừa đau đớn khóc lóc một trận. Trong gió thu lạnh run Lý Tư Nghiệp bịn rịn chia tay cố hương, rẽ xuống phía nam, đón mặt trời mới mọc nhanh chân đi về phía Lâm An thành đô nhà Tống.
Một tháng sau, lần nữa Lý Tư Nghiệp đến Lâm An. Hắn tìm được một tiệm sắt chế tạo binh khí ở khu chợ gần Lâm An, sau khi yêu cầu rèn thử một cây chủ thủ hàng mẫu, ông chủ tiệm sắt vui vẻ thu nhận tên người Hán từ phương bắc này, cũng giao kèo: mỗi món binh khí hắn chế tạo được bán đi thì Lý Tư Nghiệp có thể rút ra thù lao trị giá 2 thành giá bán. Cứ như vậy, Lý Tư Nghiệp đặt gót chân xuống Lâm An.
Một năm sau, đại hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài chuẩn bị phát động chiến dịch sông Danube lần thứ hai, bèn rút chủ lực đóng ở nước Kim rút về phía tây chiến trường. Nhà Kim có thể kéo dài hơi tàn, áp lực chiến tranh giảm xuống. Hai nước Tống Kim lại khôi phục ca múa mừng cảnh thái bình, hoàn toàn quên đi thống khổ bị tàn sát trong chiến tranh. Một năm qua, tên tuổi thợ rèn tiểu Lý đã truyền khắp khu chợ. Lý Tư Nghiệp để dành được một khoản tiền, chuẩn bị mở một tiệm thợ rèn cho chính mình.
Ngày hôm nay hắn vừa mới thuê được một cửa hàng, đang hứng thú bừng bừng chạy về nơi ở, thì lúc đi ngang một tiệm ăn chợt nghe thấy bên trong có tiếng mắng chửi giận dữ:
"Cút! Ngươi đã thiếu một tháng tiền cơm giờ còn muốn nợ nữa! Coi như ta không may, tin tưởng tên người phương bắc như ngươi. Cút, mau cút!"
Trong tiếng mắng chửi, một tên nam tử chạy trối chết ra ngoài, "phanh" một tiếng, một cái chén lớn từ trong ném ra, suýt ném trúng Lý Tư Nghiệp.
"Tiểu Ất!"
Lý Tư Nghiệp chợt nhận ra tên nam tử bị đuổi, chính là người cùng hắn cộng sự Kim Tiểu Ất, không khỏi la lên.
Kim Tiểu Ất cũng nghe thấy tiếng la bèn nhìn lại.
"A! Lý đại ca" y sung sướng kêu một tiếng, nhào tới.
"Ngươi là bằng hữu của hắn sao?" Chưởng quỹ quán ăn đi ra.
"Hắn còn thiếu ta 2 quan tiền cơm, ngươi phải trả thay hắn!"
Lý Tư Nghiệp móc ra 3 quan tiền, đưa cho chưởng quỹ: "Thêm 1 quan coi như cám ơn ngươi cho hắn ăn chịu."
Chưởng quỹ kinh ngạc nhìn Lý Tư Nghiệp, vừa hung hăng liếc Kim Tiểu Ất nói: "Ngươi là một hán tử, nhưng người bạn này của ngươi lại là một tiểu nhân, ngươi cần phải coi chừng!"
"Hắn không phải tiểu nhân, hắn là huynh đệ của ta!"
Lý Tư Nghiệp nói xong, ôm quyền hướng về phía chưởng quỹ rồi dẫn Kim Tiểu Ất vội vàng bỏ đi.
Kim Tiểu Ất ăn hết 5 cái bánh bao như rồng cuốn, rồi mới vỗ vỗ bụng vừa lòng, sau đó ợ một cái, ậm ừ nói:
"Sau khi huynh mất tích, ngay trong ngày Vương Hắc Ngư liền đuổi ta khỏi thương đội. Sau đó ta nghe nói 2 ngày sau chủ nhân đã chết, ta không nơi nương tựa, lại không có lộ phí về nhà, chỉ có thể lêu lỏng ở Lâm An. Hôm nay nhờ có Lý đại ca, nếu không ắt sẽ chết đói."
Lý Tư Nghiệp nghe thấy trong lòng áy náy, hắn móc ra 50 quan tiền kín đáo đưa cho Kim Tiểu Ất.
"Cũng là ta liên lụy ngươi, 50 quan tiền này cho ngươi làm lộ phí về nhà. Trước tiên ngươi ở lại chỗ này của ta tĩnh dưỡng mấy ngày, đợi thân thể khỏe rồi lại đi."
Kim Tiểu Ất nhìn 50 quan tiền, bất giác nuốt nước bọt, y muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng lại ngừng lại.
Ban đêm, Kim Tiểu Ất đến trước mặt Lý Tư Nghiệp, đem tiền trả lại cho hắn.
"Lý đại ca, đa tạ huynh trượng nghĩa, ta còn thiếu huynh 20 quan tiền, sao lại có thể lấy tiền của huynh!"
Lý Tư Nghiệp vỗ vai y cười nói: "Huynh đệ nhà mình, sao phải phân chia rõ ràng như vậy."
"Thế nhưng... Ta, ta cũng không có nói thật, thật ra là ta đã trở lại Lâm Thao!"
Kim Tiểu Ất quỳ xuống đất "bịch" một tiếng, "Lý đại ca! Ta thật không phải cố ý gạt huynh."
"Mau đứng dậy đi, dưới đầu gối nam nhi là vàng, ngồi xuống từ từ nói. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Kim Tiểu Ất dùng tay lau mặt một cái, cái mũi nho nhỏ hếch lên trời lại thêm đỏ bừng.
"Sau khi ta bị đuổi ra ngoài, bèn lấy thuốc mua được bỏ đi, lấy mười mấy quan tiền trở về Lâm Thao. Nửa năm trước người Mông Cổ công phá Lâm Thao, giết hết 10 vạn người Hán trong thành. Bởi ta là người Nữ Chân nên mới thoát được một mạng, sau đó ta nhặt được một ít tài vật trong nhà những người Hán bị giết, bèn nghĩ cách đến Lâm An làm chút buôn bán, nhưng nửa đường lại bị cướp. Ta cũng không có mặt mũi trở về, bèn ở lại Lâm An."
"Còn Tiêu phủ kia? Còn có chuyện gì?"
Trên mặt Kim Tiểu Ất lộ ra nụ cười giễu cợt: "Một năm trước "Tiêu phủ" đổi tên thành "Vương phủ", sau khi người Mông Cổ vào thành nghĩ "Vương phủ" là họ người Hán bèn giết sạch toàn bộ trên dưới trong phủ, lại châm một mồi lửa đốt thành đất trống, chỉ tiếc là để tên Vương Bạch Ngư kia trốn thoát mất."
"Còn Gia Luật đại ca kia, hắn ở đâu?"
"Từ khi từ biệt ở Tương Dương, Gia Luật Tín cũng không trở lại Lâm Thao. Ta cũng không biết hắn đi đâu?"
Lúc này Lý Tư Nghiệp mới hơi yên lòng nói với Kim Tiểu Ất: "Nếu ngươi không muốn về thì sống ở đây cùng ta đi! Ta có một miếng cơm ăn thì không thiếu được phần của ngươi. Đúng lúc ta tính mở một tiệm rèn, ngươi ở lại giúp ta đi! Huynh đệ chúng ta cùng nhau làm một trận!"
"Lý đại ca, huynh tính mở cửa hàng, vậy huynh có bao nhiêu tiền?"
Lý Tư Nghiệp tỏ vẻ khó xử, trầm ngâm một lát rồi miễn cưỡng đáp: "Một năm qua tích cóp được mấy trăm quan tiền, rèn binh khí thì không đủ, trước hết bắt đầu rèn chút ít nông cụ đơn giản đi!"
"Ta cũng có một cách, nếu như huynh chịu đầu tư, trong vòng 2 tháng bảo đảm tiền vốn của huynh sẽ tăng gấp đôi."
"Cách gì?"
Kim Tiểu Ất cười thần bí, khẽ thì thầm bên tai Lý Tư Nghiệp: "Đầu cơ lương thực!"
"Cái gì! Không được đâu, hiện tại giá lương thực thấp như vậy, làm không xong thì sẽ hỏng việc ngay trong tay."
"Lý đại ca, giá lương thực ở triều Tống thấp không có nghĩa ở nơi khác cũng thấp. Ta biết giá lương thực ở Nam Kinh nước Kim đã gấp 10 lần Lâm An. Nếu có thể mua vào giá thấp rồi đến Nam Kinh bán với giá cao, trở tay một cái ít nhất cũng lời được 5 lần."
"Thế nhưng như vậy quá mức nguy hiểm, mất tiền không nói, không chừng mạng cũng bỏ lại Nam Kinh."
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, không bất chấp nguy hiểm sao có thể kiếm nhiều tiền? Người khác có thể sẽ bỏ mạng, nhưng ta là người Nữ Chân, người Kim sao lại giết đồng bào của chính mình đây? Hơn nữa Lý đại ca huynh am hiểu chế tạo vũ khí, nếu chỉ làm chút nông cụ đơn giản mới thật sự sẽ lỗ vốn đóng cửa đây! Chẳng lẽ huynh muốn làm lại từ đầu sao?"
Câu nói cuối cùng của Kim Tiểu Ất đả động Lý Tư Nghiệp. Hắn thật không muốn làm lại từ đầu.
"Tốt! Ta đưa tiền cho ngươi, ngươi đi làm."
Lý Tư Nghiệp không khỏi cười khổ một cái, nếu như sớm biết lại đi theo thương nhân, lúc trước sao lại không chịu đáp ứng Tiêu Bách Việt đây! Nhưng hắn cũng rõ ràng, chính mình lúc đó không muốn ở lại đất Kim một ngày nào. Hơn nữa nam nhi phải tự lập, há có thể nhận thức ăn bố thí của người khác.
2 ngày sau, 1 năm tích cóp của Lý Tư Nghiệp biến thành mấy trăm thạch lương thực chất đầy cửa hàng vừa mướn được. Kim Tiểu Ất ra ngoài tìm thuyền, Lý Tư Nghiệp ở trong cửa hàng đợi tin tức Kim Tiểu Ất.
Trời sắp tối nhưng Kim Tiểu Ất vẫn chưa về, trong lòng Lý Tư Nghiệp hơi nóng nảy. Hắn mơ hồ cảm thấy có một dự cảm không hay.
Đột nhiên cửa bị đẩy "phanh" một tiếng, Kim Tiểu Ất vọt vào, bổ nhào trước mặt Lý Tư Nghiệp khóc lớn.
"Lý đại ca, là ta có lỗi với huynh, huynh giết ta đi!"
"Xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói! Đừng khóc, nói mau lên!"
"Quân Tống kiểm soát biên giới, không cho vận chuyển bất kỳ vật phẩm gì đến nước Kim."
Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy trong đầu "ầm" một tiếng, đã xong, cả phòng lương thực coi như đã hỏng trên tay.
"Không phải ngươi bảo đảm có thể kiếm tiền sao? Làm sao bây giờ!" Lý Tư Nghiệp kéo cổ áo Kim Tiểu Ất rống lên giận dữ, gân xanh trên cổ vì nổi giận mà phồng lên, gương mặt cũng biến dạng vặn vẹo.
"Ta cũng không biết, ta tính trả lại lương thực, nhưng hỏi qua mấy tiệm lương thực, hiện tại giá lương thực giảm mạnh, bọn họ chỉ chịu mua lại với giá 2 thành giá cũ."
"2 thành! Đây không phải là không còn gì nữa sao!"
"Lý đại ca, ta có lỗi với huynh!"
Kim Tiểu Ất cúi đầu, giống như một con chó nhà có tang, sợ hãi trốn ở nơi góc phòng hẻo lánh, trên gương mặt nhỏ gầy chảy đầy nước mắt.
Lý Tư Nghiệp nhìn bộ dáng Kim Tiểu Ất đáng thương, lòng không khỏi mềm nhũn, từ từ bình tĩnh lại.
"Chuyện đã đến nước này cũng không còn cách nào, cùng lắm thì làm lại 1 năm nữa. Ngươi lấy tiền ta xong không có chạy mất, có thể thấy được trong lòng ngươi vẫn còn có người đại ca này, chuyện này không thể trách ngươi, la do ta đồng ý. Tiểu Ất, đứng lên đi!"
"Lý đại ca!"
Vài ngày sau đó, Lý Tư Nghiệp lại quay về tiệm thợ rèn, Kim Tiểu Ất thì mỗi ngày chạy đi xem giá lương thực. Do mậu dịch cùng nhà Kim gián đoạn, lượng lớn lương thực tồn đọng, giá lương thực mỗi ngày chỉ có hạ xuống, mà tiệm lương thực cũng không thu mua lương thực. Thêm vài ngày sau, Kim Tiểu Ất triệt để thất vọng, mỗi ngày đều uống say như chết. Hôm nay, Lý Tư Nghiệp về đến chỗ ở, đẩy cửa thì mùi rượu khắp phòng đập vào mặt, chỉ thấy Kim Tiểu Ất ngửa mặt lên trời, nằm trên một bao lương thực ngáy như sấm, lại uống đến say không còn biết gì, hồ lô rượu trong tay cũng rơi xuống đất.
Lý Tư Nghiệp thở dài, vào nhà mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Hắn nhìn lương thực khắp phòng cùng dáng vẻ bất lực của Kim Tiểu Ất, không khỏi nổi giận mắng: "Uống! Uống! Chỉ biết uống rượu, chẳng lẽ rượu có thể biến thành lương thực sao?"
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Lý Tư Nghiệp, hắn bỗng ôm đầu ngồi xuống: "Lương thực biến thành rượu, đúng rồi! Ta có thể đem chúng ủ thành rượu nha! Đúng rồi! Sao ta không nghĩ đến!"
Hắn xông đến mở rương ra, xốc xốc tìm, rốt cuộc tìm được quyển da cừu cất rượu ở đáy rương.
"Vẫn còn! Vẫn còn!"
Lý Tư Nghiệp hưng phấn kêu to, một tay kéo Kim Tiểu Ất dậy:
"Tiểu Ất, trời không tuyệt đường người, ta có biện pháp!"