[Dịch] Vãn Tống

Chương 8 : Khởi nghiệp gian nan

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

"Tiểu Ất, phương pháp này được không?"
Kim Tiểu Ất vốn phụ trách thử rượu trong thương đội Tiêu Tây Viêm, hiểu được một ít công nghệ nấu rượu. Lý Tư Nghiệp bèn giao quyển da cừu cho hắn nghiên cứu.
"Phương pháp này dường như không giống công nghệ truyền thống, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Lý đại ca huynh khẳng định đây là bí phương mà Tiêu phủ chưa hề thử qua sao?"
"Lão gia nói với ta như vậy, ta chỉ hỏi ngươi có được hay không?"
"Theo nguyên lý mà nói thì rượu ủ ra ắt là càng mạnh lại tinh khiết hơn rượu hiện tại, nó cần dùng lúa mì làm men, lại dùng kê làm nguyên liệu, đúng lúc chúng ta đều có, có thể thử. Bất quá chúng ta đã không còn tiền để mua khí cụ nấu rượu."
"Cần bao nhiêu tiền?"
"Chúng ta có nguyên liệu, có thể tiết kiệm một ít, nhưng ít nhất cũng cần 150 quan. Nhưng trong tay chúng ta chỉ còn lại 10 quan, đâu có đủ!"
Lý Tư Nghiệp lấy từ đáy rương ra một cái túi gấm, từ trong túi lấy ra một tấm gương bạc.
"Tấm gương này là sư phụ cho ta, vốn định giữ làm kỷ niệm, bây giờ cũng không còn cách nào. Nó nặng 20 lượng, trị giá khoảng 60 quan, ngoài chợ đen có thể đổi được ngân phiếu 120 quan. Ngoài ra ta có thể chế tạo một ít sắt lá dùng cho khí cụ nấu rượu, lại có thể tiết kiệm thêm một ít, tính toán vậy cũng miễn cưỡng đủ rồi, giao cho ngươi đi mua nhé!"
Kim Tiểu Ất lặng lẽ nhận gương bạc, "Thật xin lỗi Lý đại ca, đều là lỗi của ta!"
"Được rồi, chỉ là từ đây thợ rèn phải đổi nghề làm thợ rượu, về sau quán rượu thành lập, chúng ta chia đôi."
"Như vậy sao được, cái gì cũng là của huynh, ta bất quá chỉ hiểu sơ sơ chút công nghệ nấu rượu, sao có thể chia một nửa? Đại ca có thể cho ta 1 thành ta đã hài lòng rồi."
"Quán rượu còn chưa lật được cái bát nào ngửa lên đây! Đợi khi thành công, ta chia cho ngươi 3 thành, quyết định vậy đi, ngươi đi mau đi!"
"Được! Ta đi, lần này đại ca cứ đợi nghe tin tốt đi!"
"Chờ một chút Tiểu Ất."
"Đại ca còn có việc gì sao?"
"Bí quyết cất rượu này chỉ có 2 người chúng ta biết, hưng suy của quán rượu liền nằm trong tay ngươi, Tiểu Ất ngươi trước cần phải lập lời thề!"
Kim Tiểu Ất ngẩn ngơ, bèn quỳ xuống trịnh trọng hướng lên trời thề: "Ta Kim Tiểu Ất được đại ca thu nhận không bỏ, việc này nếu thành, ta quyết trung thành với đại ca, tuyệt không phản bội. Nếu làm trái lời thề, tương lại sẽ chết dưới đao của đại ca."
"Huynh đệ tốt, đại ca cũng thề, tương lai chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."
Nói xong 2 người nắm chặt tay nhau.
Phương pháp cất rượu truyền thống là dùng lửa đè lên hoặc trực tiếp đun ra rượu, do có khá nhiều nước, nồng độ cồn thấp nên mới có chuyện một vài người 10 bát không say, còn phương pháp bí truyền mà Lý Tư Nghiệp đạt được có điểm khác biệt lớn nhất nằm ở bước cuối cùng: không nấu mà dùng lửa lớn chưng cất ra rượu nên cho dù là độ tinh khiết hay nồng độ đều cao hơn rượu truyền thống rất nhiều.
Đầu tiên là làm men. Men rượu bình thường là phải mua ở tác phường của quan phủ, nhưng men rượu của họ không bình thường, chỉ có thể tự làm. Trước tiên dùng lúa mì ngâm nước rồi ép thành bánh, để lại một lỗ nhỏ ở giữa. Trong quyển da cừu đã liệt kê rất tường tận nhưng 2 người vẫn cẩn thận từng ly từng tý, nhất là Kim Tiểu Ất. Y biết chất lượng men rượu ảnh hưởng trực tiếp đến phẩm chất cuối cùng của rượu. Sau khi chế thành bánh lại đặt vào phòng tối cho lên men trong suốt 25 ngày. Trong những ngày tiếp theo, gần như 2 người vất vả suốt ngày đêm, Lý Tư Nghiệp gần như không đến tiệm sắt, khát thì uống một ngụm nước lã, đói bụng thì nấu gạo mà ăn. Sau 25 ngày, men rượu rốt cục chế xong.
"Lý đại ca, huynh xem men rượu này ở chỗ nứt có màu xám trắng, màu tối rất ít, chứng minh đây là men rượu tốt nhất. Bước quan trọng nhất này coi như xong rồi."
"Tiểu Ất, vất vả cho ngươi!"
Sau đó dùng kê ngâm, chưng nấu suốt 4-5 ngày thành sền sệt, lại rắc men rượu vào, tất cả 3 lần. Bởi vì đang mùa hè nên mỗi lần chỉ cần cách nhau 15 giờ. Đợi làm xong những chuyện này thì đến khâu chưng cất, dùng nồi sắt lớn trực tiếp chưng. Trong một đêm mưa, cuối cùng đã đến lúc thu rượu, Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất ngồi cạnh nồi chưng, nhìn chằm chằm máng chưng cất không chớp mắt, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán chảy xuống ướt cả lưng. Không khí dường như đông đặc lại, 2 người nín thở, nhìn miệng máng.
"Tí tách!" Một giọt chất lỏng trong veo rốt cuộc cũng từ miệng máng chảy ra, sau đó lại thêm 2 giọt, 3 giọt, cuối cùng rót thành một dòng nước nhỏ chảy vao trong bình chứa rượu.
"Thành công!" 2 người đồng thời reo lên một tiếng, ôm chặt lấy nhau.
Kim Tiểu Ất lấy muỗng cẩn thận múc ra một chút rượu đưa vào miệng nếm.
"Như thế nào?" Tim Lý Tư Nghiệp nhảy tới tận cổ.
"Không đúng, sao lại hơi chua?" Kim Tiểu Ất dứt khoát uống cả muỗng rượu.
"Mùi vị này có gì đó sai sai!"
Lòng Lý Tư Nghiệp lập tức chìm xuống vực sâu vạn trượng. Chờ đợi suốt 2 tháng là được kết quả như vậy!
"Để ta thử!" Hắn đoạt lấy muỗng, mạnh mẽ múc một muỗng đổ vào miệng, quả nhiên vô cùng chua chát.
"Có chuyện gì đây?" Hắn nhìn Kim Tiểu Ất hy vọng có thể tìm được đáp án trên mặt y.
"Ta cũng không biết. Ta thao tác hoàn toàn theo trình tự trong quyển da cừu. Đúng rồi, có phải là chưng cất 2 lần mới được?"
Lý Tư Nghiệp nghe vậy thì mừng rỡ, trong quyển da cừu đúng là nói hèm rượu sau khi cất còn có thể lên men rồi chưng cất lại, hiệu quả có thể sẽ tốt hơn nữa.
Nói là làm, lại thêm 15 ngày nữa trôi qua, 2 người đều bận rộn trong tâm sự nặng nề, gần như không nói lời nào. Rốt cuộc cũng đến ngày rượu ra.
"Thế nào?"
"Không đúng! Lại càng chua! Không phải vấn đề ở chưng cất lại, vấn đề nằm ở một khâu nào trước đó."
Đột nhiên Lý Tư Nghiệp đấm lên đầu 1 cái, đau khổ ngồi xuống, một lát lâu sau hắn mới nói với giọng khàn khàn: "Tiểu Ất, chúng ta làm lại từ đầu!"
Miệng Kim Tiểu Ất giật giật, nhìn đôi mắt đỏ hồng đáng sợ của Lý Tư Nghiệp, đành phải nuốt lại lời phản đối tính nói.
Lần cất rượu thứ hai, ngoại trừ việc chế men, tất cả đều phải làm lại. Thoáng một cái lại qua 30 ngày, thể trọng của Lý Tư Nghiệp gần như giảm bớt 10 cân. Kim Tiểu Ất thấy hắn ngày một gầy thêm, mấy lần khuyên hắn nghỉ ngơi một lát nhưng Lý Tư Nghiệp cũng không để ý. Lần này hắn hoàn toàn dựa vào trình tự trong tấm da cừu, không sai lệch chút nào. Ngày hôm nay là lúc rượu ra lần thứ ba, nhưng rượu ủ ra vẫn chua, Lý Tư Nghiệp mệt nhọc đến cực điểm, choáng váng ngã xuống đất.
Không biết trôi qua bao lâu, hắn từ từ tỉnh lại, trước mắt là vẻ mặt lo lắng của Kim Tiểu Ất.
"Lý đại ca, huynh không sao chứ!"
Lý Tư Nghiệp lắc đầu, "Có lẽ là ông trời muốn khảo nghiệm chúng ta, mới khiến chúng ta liên tục thất bại."
Lập tức Kim Tiểu Ất trở nên ngây dại.
"Lý đại ca, không lẽ huynh còn muốn cất rượu?"
"Ừ!" Lý Tư Nghiệp kiên định gật đầu.
"Bỏ đi thôi! Nhất định là quyển da cừu kia có vấn đề. Lý đại ca, ta thấy là nên bỏ đi thôi!"
"Không thể nói vậy, chút cản trở vậy thì đáng gì?"
"Được rồi! Được rồi! Nhưng ta đã không muốn cất, ta thực chịu không nổi!" Kim Tiểu Ất không khỏi điên lên, che mặt khóc lớn.
Lý Tư Nghiệp thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai của y.
"Tiểu Ất, muốn làm chuyện gì mà không trải qua vài lần thất bại sao được. Ta nhớ lúc ta chế tạo binh khí lần thứ nhất, đã làm hỏng hơn 200 thanh sắt mới thành công. Sư phụ ta nói sư huynh kia của ta chính là không chịu nổi thất bại nên không thể rèn được binh khí tốt. Cho nên chỉ cần cắn răng chịu đựng, cuối cùng sẽ thành công.
"Lý đại ca, không bằng chúng ta đi tìm một sư phụ nấu rượu, trước tiên cất rượu theo phương pháp cũ, đợi có kinh nghiệm rồi lại cất rượu mới."
"Đây cũng là một cách tạm thời, nhưng chúng ta không còn 1 văn tiền, làm sao mời sư phụ!"
"Hay là ta có thể thử một chút, trước tiên chúng ta bán một ít lương thực lấy tiền mặt."
"Không phải là tiệm lương thực không thu mua hay sao?"
"Lý đại ca, đó là chuyện mấy tháng trước. Mấy tháng nay chúng ta không bước chân ra khỏi nhà, căn bản không biết tình hình thị trường bên ngoài. Huynh nghỉ ngơi cho tốt đi! Ta lấy 2 túi gạo đi thử xem."
"Xe đẩy ở phía sau cửa, trên đường ngươi nhớ cẩn thận!"
Kim Tiểu Ất đi rồi, Lý Tư Nghiệp cũng không ngủ được. Hắn đang suy nghĩ rốt cuộc là khâu nào có vấn đề? Theo lý Tiêu lão gia nhất định không lừa hắn, nếu không thì không cần xem quyển da cừu cũng quan trọng ngang với tấm kim bài. Thế nhưng, rốt cuộc là khâu nào có vấn đề? Lúc Lý Tư Nghiệp đang tơ vò trăm mối thì bỗng "Ầm!" một tiếng thật lớn, cửa lớn bị tông văng ra, Kim Tiểu Ất suýt nửa lộn nhào chạy vào.
"Đại ca! Lương thực lên giá! Chúng ta đổi đời rồi!
"Ngươi nói cái gì?"
"Đại ca! Lương thực lên giá, so với khi chúng ta mua tăng gấp bội. Huynh xem, 2 túi gạo ta đã bán được 1 quan tiền."
Nói xong y lấy mấy xâu tiền trong túi ra, hưng phấn nhìn Lý Tư Nghiệp.
Lý Tư Nghiệp chăm chú nhìn chằm chằm mấy đồng tiền hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu.
"Tiểu Ất, ta vẫn muốn cất rượu!"
Kim Tiểu Ất tức khắc sợ ngây người, "Đại ca, có phải huynh hồ đồ rồi không! Có phải bị bệnh hay không?"
"Tiểu Ất, ta không sao, ta vẫn muốn cất rượu."
"Nhưng huynh không muốn mở tiệm sắt nữa sao? Đem đống lương thực này bán đi, chẳng phải là có thể làm tròn tâm nguyện của huynh?"
"Không được! Ta không cam tâm! Bất kể thế nào ta cũng phải ủ được rượu ngon!"
"Lương thực là của huynh, cửa hàng này cũng là của huynh, dĩ nhiên ta không có quyền nói gì, huynh cứ tự nhiên đi!"
Nói xong y vùi đầu vào chăn, không thèm để ý không hỏi đến Lý Tư Nghiệp.
Lần này đến Kim Tiểu Ất bệnh, là bị tức đến bệnh. Cả ngày y nằm trên giường, quay mặt vào tường, không kêu một tiếng.
Trời đã về chiều, Lý Tư Nghiệp đi vào chợ thức ăn. Hắn muốn mua vài món ăn đem về, mấy tháng nay đều không ăn được một bữa cơm đàng hoàng, huynh đệ cũng bị mình chọc tức mà bệnh, cần bồi bổ thân thể. Tiền trong người Lý Tư Nghiệp bây giờ chỉ còn 1 quan, còn phải mời sư phụ, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, rau tươi quá đắt, chỉ có thể mua ít dưa muối. Hắn bèn đến một cái sạp bán dưa muối.
"Tất cả hết 30 văn, đại ca, ngươi đang nhìn gì vậy?" Hán tử bán đồ ăn thấy Lý Tư Nghiệp đột nhiên trừng trừng nhìn mấy cái bình dưa muối, trong lòng không khỏi run run.
"Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!"
Lý Tư Nghiệp hưng phấn la to, hắn giật lấy dưa muối, như phát điên chạy về cửa hàng.
"Vị đại ca kia! Tiền thối của ngươi... Xì, lại là người có bệnh."
Lý Tư Nghiệp chạy về cửa hàng như một cơn gió, hét lớn:
"Tiểu Ất, ta biết vấn đề nằm ở đâu!"
"Ở đâu?" Kim Tiểu Ất trở mình bò từ trên giường dậy.
"Đậy kín! Nhất định là do chúng ta không đậy kín thùng lên men, không khí xâm nhập làm chua rượu."
"Đúng rồi! Nhất định là như vậy, trong quyển da cừu không viết nhưng đây là thường thức về cất rượu mà! Sao ta không nghĩ đến? Lý đại ca, sao huynh lại nghĩ ra?"
"Vừa rồi ta trông thấy bình dưa muối cũng bị bịt kín, cho nên đột nhiên nghĩ đến."
Tìm được nút thắt, 2 người lại lần nữa nhóm lửa, đến khâu mấu chốt 2 người bèn dùng phương pháp ủ dưa muối, khi lên men dùng bùn bịt kín máng rượu. 20 ngày sau, rốt cuộc rượu trong chảy ra, mùi thơm ngát bay khắp phòng khiến 2 người say sưa trong đó.
"Thật ra rượu ngon! Ta nếm đủ loại rượu, nhưng chưa từng uống loại nào thơm tho tinh khiết như vậy, lại hơi mạnh một chút, nhưng cũng không sao, chưng cất 2 lần sẽ khá hơn. Lý đại ca, nếu không nhờ huynh kiên trì, ta chỉ sợ đời này cũng không thể uống được rượu ngon như vậy! Con người của ta quả thật không làm được đại sự!"
Lý Tư Nghiệp cũng say mê trong hương rượu thơm nồng. Màn đêm buông xuống 2 người đều uống đến say mèm, cùng mơ ước về tương lai tốt đẹp.