[Dịch] Vãn Tống
Chương 9 : Thanh danh vang dội
Ngày đăng: 21:08 19/08/19
Sau đó lại cần phải mang rượu đem ra ngoài chào hàng, tục ngữ có câu: "Rượu ngon dù trong ngõ nhỏ vẫn thơm." nhưng trên thực tế lại không có chuyện như vậy, 2 người đã ngồi cả buổi sáng trước cửa hàng vẫn chưa bán được vò rượu nào.
"Tiểu Ất, phải chăng triều đình cấm rượu mà chúng ta không biết?"
"Không phải, là do chúng ta không có kinh nghiệm quảng cáo, ngay cả kỳ phiên của quán rượu cũng không có, huynh lại xấu hổ không chịu rao, ai biết 2 chúng ta ngồi đây làm cái gì?"
"Vậy làm sao bây giờ? Bằng không chúng ta lại bán chút lương thực lấy tiền đi mua kỳ phiên, hoặc là mở ra một vò rượu cho người qua đường nếm thử miễn phí?"
"Hừ, ta sẽ không để người ta uống chùa rượu do chúng ta tốn tâm huyết ủ ra. Mà ta lại có chút mê tin, chén rượu đầu tiên không thể miễn phí. Lý đại ca đừng nóng vội, ta biết có một cơ hội tốt."
Trong lịch sử nền kinh tế hàng hóa của Nam Tống là phát đạt nhất, đặc biệt là thủ công nghiệp, ngay cả Minh, Thanh sau đó cũng không thể theo kịp. Nền kinh tế hàng hóa phát triển dẫn đến cạnh tranh thương nghiệp kịch liệt, ngay từ thời nhà Đường đã có các thương hội ngành nghề, đến triều Tống thương hội ngành nghề lại càng nở hoa đầy đất, phân nhánh lại cành chi tiết, tác dụng lại thêm rõ ràng. Ở Lâm An, hàng năm các thương hội ngành nghề đều phải cử hành vài lần hội họp, đồng thời tiến hành bình chọn xếp hạng ngành nghề thương phẩm. Đúng lúc nửa tháng sau chính là ngày hội trung thu. Ở Lâm An có thói quen thưởng thức rượu mới vào trung thu. Ngoại trừ các hoạt động về rượu của quan phủ, còn có hoạt động tranh tài xếp hạng rượu của các nghiệp đoàn kinh doanh rượu, lại thu hút vô số ma men các nơi đến đây góp mặt.
Ngày hôm đó cổ nhạc vang trời, có danh kỹ bưng rượu đi khắp chợ, thu hút người xem như nước thủy triều.
Có thơ rằng:
Kỹ nữ Tiền Đường da như ngọc Mỗi ả trang điểm mới vừa xong Hỏi chàng trang điểm ấy vì ai?
Hoàng Đô tháng tám rượu vừa nồng Trong vò mã não hương thơm ngát, Kho mười ba người ai mạnh nhất
Lâm An đại doãn đòi nếm rượu, Chuyện xưa kể lại râu quét rượu. Tóc đen búi cao phượng cùng thúy Yên hoa cương ngọc ba ngàn kỵ.
Kim tiên tranh đạo vạn người xem, Bụi trần mờ mịt chợ Sa Hà.
Lưu ly ly cao hổ phách dày, Tiếng hát thấp thoáng tựa như không.
Sứ quân cười mỉm ban vàng lụa, Thi rượu năm nay thắng trân châu.
Trên đường đột nhiên gặp họa lâu, Khắp nơi cờ thuê khoe rượu tốt. Ngày xưa chẳng thiếu chuyện xa hoa, Một đấu mười ngàn ai không phục. Hoàng kim đặt xuống mãi rong chơi, Sao chưa từng thấy kỹ nữ này.
Tiếc không thấy mặt ba mươi vạn Uống khắp mười hai người cài trâm
Mãi đến đêm, một vầng trăng tròn nhô lên, cuộc thi nếm rượu cũng đã đến cao trào. Các loại rượu nổi tiếng của các quán rượu lớn cũng bắt đầu xuất hiện, như Mi Thọ tửu của Phong Nhạc lâu, Tiên Lao tửu của Hãn Nhạc lâu, Quỳnh Tương tửu của Hòa Nhạc lâu, Ngọc Dịch tửu của Ngộ Tiên Lâu, Bích Quang tửu của Thì lâu, Lưu Hà tửu, Thanh Phong tửu, Ngọc Tủy tửu của Cao Dương điếm,... mấy chục loại rượu nhao nhao biểu diễn, Tuyền tửu, Quỳnh Tô tửu, Thiên Thuần tửu, Dao Trì tửu, Doanh Ngọc tửu trong cung cùng Quỳnh Du tửu, Lan Chỉ tửu, Ngọc Lịch tửu, Kim Ba tửu, Thanh Thuần tửu trong phủ thân vương quyền quý cũng được các danh kỹ mang lên. Các loại bình rượu cũng thi nhau ganh đua, hoặc cổ cao, hoặc tinh xảo, hoặc dùng ngọc quý chạm trổ hoặc được lò nung danh tiếng chế tác, đều được mọi người luôn miệng khen hay, khó phân cao thấp.
Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất mỗi người ôm một vò rượu lẩn vào hội trường. 2 người y phục lam lũ chen trong biển người, thỉnh thoảng có người đưa ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ. Nhìn thấy rượu của người khác, Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, vò rượu của hắn rất thô kệch, đừng nói tranh tài, cơ bản là không dám đưa ra. Kim Tiểu Ất lại không thèm để ý, y ngóng bên trái nhìn bên phải, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm các danh kỹ hồng quan ngày thường khó gặp. Tiến vào hội trường tranh tài thì thấy hội trường được chia làm đôi, phía đông là sân thi đấu của rượu cao cấp, không cho phép người bình thường đi vào, còn phía tây là sân thi đấu của rượu phổ thông, có rượu do nhà giàu nấu, có rượu của các quán rượu bình thường cùng rượu từ các địa phương khác đưa đến. Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất khó khăn lắm mới chen vào được.
"Tiểu tử, đây là nơi tranh tài, các ngươi không được chen vào đây!" Một người quân tào duy trì trật tự quát về phía 2 người Lý Tư Nghiệp.
"Chúng ta cũng đến tham gia thi đấu."
"Trước khi tham gia thi đấu phải đăng ký ở cửa ra vào, sau đó tửu quan sẽ mang rượu đến đây, không phải do ngươi đưa đến. Chờ chút, rượu của các ngươi đâu, để ta xem thử!" Kim Tiểu Ất lấy vò rượu ôm trong ngực đưa ra. Quân tào kia tiếp lấy vò đất nhìn xung quanh một chút, lại nhìn trang phục 2 ngươi, không khỏi cười ha hả.
"Các vị nhìn xem, có người lại đem loại rượu cho heo ăn đến đây tranh tài, thật là làm người cười tới chết!" Người bên cạnh đều cười to, thậm chí có người còn hô to: "Ta thấy rượu kia ngay cả heo cũng không thèm uống, chỉ đáng đem đi rửa nhà xí." Người xung quanh càng cười to hơn.
Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, rượu do hắn trăm cay ngàn đắng ủ ra bị người ta gọi là thức ăn cho heo, không khỏi phẫn hận dị thường, hắn hét to với quân tào:
"Không được thì thôi, sao lại làm nhục người khác như vậy!" Nói xong giật lấy vò rượu, nhưng hắn quên dưới nách mình cũng đang kẹp một vò rượu khác, chỉ nghe "loảng xoảng" một tiếng, vò rượu rơi xuống đất vỡ nát, lập tức một làn hương kỳ lạ tràn ngập trong đại sảnh.
Yên lặng một hồi, trong đại sảnh bỗng truyền đến một tiếng thán phục trầm thấp:
"Rượu ngon!"
"Đây là rượu gì? Sao lại thơm ngát như thế?"
"Rốt cuộc bọn họ là ai?"
Mọi người chỉ bọn họ nhao nhao nhỏ giọng bàn tán.
"Tiểu Ất, chúng ta đi!" Lý Tư Nghiệp kéo Kim Tiểu Ất ra cửa lớn. "Sĩ khả sát bất khả nhục", hắn thà đem rượu cho không chứ không thể chịu sỉ nhục như vậy.
"Chờ một chút! Đại ca, huynh nhìn vẻ mặt của mọi người, bọn họ đều đang khen rượu của chúng ta đấy!"
"Hừ! Vậy thì sao, ta thà đem cho heo uống cũng không cho bọn họ uống."
"Hai vị huynh đệ, chờ một lát!" Quân tào kia vội ngăn 2 người lại
"Tại ta không đúng! Không nên sỉ nhục 2 vị như thế, cho ta xin lỗi các ngươi."
Lúc này một ông lão mặc áo gấm từ phía đông đi tới, lão lớn tiếng quát hỏi:
"Sao lại huyên náo như thế? Đã xảy ra chuyện gì? A! Rượu ngon! Đây là rượu gì? Của ai?"
"Vương chấp sự, đây là rượu của bọn họ." Quân tào kia cúi đầu chỉ 2 người Lý, Kim.
Ông lão kia chính là chấp sự của tửu nghiệp thương nghiệp, tên là Vương Cao Dương. Tranh tài lần này do lão chủ trì.
Ông lão mặc áo gấm bước đến chỗ mảnh vỡ của vò rượu hít một hơi thật sâu, nói với người đi theo: "Cho 2 người bọn họ thay quần áo khác, đưa họ qua phía đông."
2 người Lý Tư Nghiệp theo Vương Cao Dương đến đại sảnh phía đông, bên trong vô cùng rộng lớn, có mấy trăm người ngồi, từng người y phục rực rỡ, đều là hạng người quan lại quyền quý, thương nhân lớn, nhân vật có máu mặt. Trên đầu sảnh có một dãy bàn dài, có 10 người đang ngồi, chính là giám khảo của tranh tài lần này. Đối diện bọn họ là một cái bàn lớn bày đầy các loại rượu nổi tiếng, sát bên trái có một ông lão mập trắng ngồi một mình dựa vào tường, lão mang một đôi giày tím, đôi mắt khép hờ, không để ý đến bất cứ kẻ nào.
"Các vị, loại rượu dự thi cuối cùng là rượu mới xuất hiện năm này, tên là "Kim Tư Ẩm", tên như ý nghĩa chính là lấy nay mà nghĩ xưa, danh tự vô cùng tao nhã, xuất phát từ tên 2 người nấu rượu lấy ra."
Nói xong Vương Cao Dương lấy vò rượu đặt ở giữa các loại rượu nổi tiếng khác. Mọi người thấy vò rượu thô kệch, cũng không khỏi thấp giọng bàn tán.
"Mọi người cũng đừng xem thường vò rượu này, vò rượu này là đồ gốm cổ thời Hán, là bảo vật trấn hầm rượu nhà ta, đặc biệt lấy ra để tranh tài lần này." Kim Tiểu Ất thấy mọi người lộ vẻ coi thường, bèn nhảy ra hô to.
Quả nhiên lời này khiến mọi tiếng bàn tán đều lắng xuống, Lý Tư Nghiệp hung hăng trừng mắt với Kim Tiểu Ất, thấp giọng giận dữ: "Tại sao lại nói dối, rõ ràng là cái bình đất, bọn họ không thích thì thôi, cần gì phải hùa theo bọn họ!"
Lời này đúng lúc bị ông lão mang giày đỏ đang híp mắt ở gần đó nghe thấy, lão hơi hé mắt, kinh ngạc nhìn Lý Tư Nghiệp một cái, lại lập tức nhắm mắt lại, dường như tất cả mọi chuyện trong sảnh đều không quan hệ gì với lão. Kim Tiểu Ất thấy đại ca nổi giận, liền bị dọa nấp ở một bên cúi đầu im lặng.
Vương Cao Dương thấy thế vội lại gần khuyên giải:
"Kim tiểu ca cũng chỉ vì đối phó nhất thời, ngươi nhìn vẻ mặt của mọi người, đúng là có hiệu quả! Bất quá Lý lão đệ nói cũng đúng, mấy năm nay giám khảo thật là quá coi trọng tên tuổi cùng bề ngoài, ngược lại xem nhẹ nội hàm chân chính của rượu, thật đáng buồn!"
Nói xong lão hắng giọng nói to với mọi người: "Nếu vò rượu này cũng là cổ vật nhà Hán, ta nghĩ rượu bên trong nhất định cũng không tầm thường. Nếm thử xong loại rượu cuối cùng này, kết quả năm nay cũng nên công bố rồi."
Có người đem rượu rót vào bầu rượu chuyên dụng cho cuộc thi, rót đầy 10 cái chén ngọc trước mặt giám khảo, đồng thời cũng châm một chén cho ông lão đang híp mắt, mùi rượu tràn ra khiến người ở gần đều chậc chậc tán thưởng không ngừng.
Chốc lát sau, 10 người giám khảo cũng đưa ra ý kiến cuối cùng. Vương Cao Dương thống kê một lát, sau đó cung kính đem kết quả đặt trước mặt ông lão mang giày đỏ. Ông lão kia nhìn lên hàng đầu, ngẩng đầu nhìn Lý Tư Nghiệp, không tin được bưng chén rượu lên nếm thử một ngụm, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, bèn nói nhỏ vài câu vào tai Vương Cao Dương.
"Các vị! Loại rượu cuối cùng cũng đã nếm xong, kết quả của giám khảo cũng đã có, hiện tại ta sẽ là người tuyên bố: bảng nhãn cùng thám hoa của năm nay vẫn giống như năm ngoái: bảng nhãn là Mi Thọ tửu của Phong Nhạc lâu, thám hoa là Thiên Thuần tửu do trong cung đề cử." Lão thấy mọi người đều im lặng, cả đám đều lộ vẻ trông mong, biết mọi người đều đợi tên của trạng nguyên, lão không khỏi có chút đắc ý tuyên bố:
"Được 10 vị giám khảo nhất trí đề cử, khôi thủ trạng nguyên của tranh tài nghề rượu năm nay chính là sản phẩm dự thi cuối cùng "Kim Tư Ẩm"!"
Vừa dứt lời, đại sảnh đã xôn xao, ai cũng không nghĩ đến, đoạt giải nhất năm nay lại là một loại rượu mới không có danh tiếng gì, hơn nữa lại do 2 người trẻ tuổi cất ra. Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất đồng thời chảy nước mắt kích động. Lý Tư Nghiệp rốt cuộc không kìm được kích động trong lòng, hắn bước lên, nâng vò rượu đập xuống đất, một làn hương rượu kỳ lạ tràn ngập khắp đại sảnh, khiến mọi người thốt lên một tràng, không biết vì say mê mùi rượu này hay vì tiếc nuối vò gốm cổ đời Hán kia.
"Hai vị tiểu huynh đệ, xin mời đi theo ta!" Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, 2 người Lý Tư Nghiệp khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông chưởng quỹ các quán rượu lớn muốn xin bọn họ làm toàn đại diện toàn quyền. Họ đi theo Vương Cao Dương vào một phòng kín, bên trong có một người đang ngồi, chính là ông lão mập trắng mang giày tím.
"Ta xin giới thiệu cho hai vị, vị này chính là lãnh tụ của thương hội nghề rượu của Đại Tống ta, chú ruột của đương kim hoàng thượng - Lan Lăng vương Triệu vương gia."
"Tiểu Ất, phải chăng triều đình cấm rượu mà chúng ta không biết?"
"Không phải, là do chúng ta không có kinh nghiệm quảng cáo, ngay cả kỳ phiên của quán rượu cũng không có, huynh lại xấu hổ không chịu rao, ai biết 2 chúng ta ngồi đây làm cái gì?"
"Vậy làm sao bây giờ? Bằng không chúng ta lại bán chút lương thực lấy tiền đi mua kỳ phiên, hoặc là mở ra một vò rượu cho người qua đường nếm thử miễn phí?"
"Hừ, ta sẽ không để người ta uống chùa rượu do chúng ta tốn tâm huyết ủ ra. Mà ta lại có chút mê tin, chén rượu đầu tiên không thể miễn phí. Lý đại ca đừng nóng vội, ta biết có một cơ hội tốt."
Trong lịch sử nền kinh tế hàng hóa của Nam Tống là phát đạt nhất, đặc biệt là thủ công nghiệp, ngay cả Minh, Thanh sau đó cũng không thể theo kịp. Nền kinh tế hàng hóa phát triển dẫn đến cạnh tranh thương nghiệp kịch liệt, ngay từ thời nhà Đường đã có các thương hội ngành nghề, đến triều Tống thương hội ngành nghề lại càng nở hoa đầy đất, phân nhánh lại cành chi tiết, tác dụng lại thêm rõ ràng. Ở Lâm An, hàng năm các thương hội ngành nghề đều phải cử hành vài lần hội họp, đồng thời tiến hành bình chọn xếp hạng ngành nghề thương phẩm. Đúng lúc nửa tháng sau chính là ngày hội trung thu. Ở Lâm An có thói quen thưởng thức rượu mới vào trung thu. Ngoại trừ các hoạt động về rượu của quan phủ, còn có hoạt động tranh tài xếp hạng rượu của các nghiệp đoàn kinh doanh rượu, lại thu hút vô số ma men các nơi đến đây góp mặt.
Ngày hôm đó cổ nhạc vang trời, có danh kỹ bưng rượu đi khắp chợ, thu hút người xem như nước thủy triều.
Có thơ rằng:
Kỹ nữ Tiền Đường da như ngọc Mỗi ả trang điểm mới vừa xong Hỏi chàng trang điểm ấy vì ai?
Hoàng Đô tháng tám rượu vừa nồng Trong vò mã não hương thơm ngát, Kho mười ba người ai mạnh nhất
Lâm An đại doãn đòi nếm rượu, Chuyện xưa kể lại râu quét rượu. Tóc đen búi cao phượng cùng thúy Yên hoa cương ngọc ba ngàn kỵ.
Kim tiên tranh đạo vạn người xem, Bụi trần mờ mịt chợ Sa Hà.
Lưu ly ly cao hổ phách dày, Tiếng hát thấp thoáng tựa như không.
Sứ quân cười mỉm ban vàng lụa, Thi rượu năm nay thắng trân châu.
Trên đường đột nhiên gặp họa lâu, Khắp nơi cờ thuê khoe rượu tốt. Ngày xưa chẳng thiếu chuyện xa hoa, Một đấu mười ngàn ai không phục. Hoàng kim đặt xuống mãi rong chơi, Sao chưa từng thấy kỹ nữ này.
Tiếc không thấy mặt ba mươi vạn Uống khắp mười hai người cài trâm
Mãi đến đêm, một vầng trăng tròn nhô lên, cuộc thi nếm rượu cũng đã đến cao trào. Các loại rượu nổi tiếng của các quán rượu lớn cũng bắt đầu xuất hiện, như Mi Thọ tửu của Phong Nhạc lâu, Tiên Lao tửu của Hãn Nhạc lâu, Quỳnh Tương tửu của Hòa Nhạc lâu, Ngọc Dịch tửu của Ngộ Tiên Lâu, Bích Quang tửu của Thì lâu, Lưu Hà tửu, Thanh Phong tửu, Ngọc Tủy tửu của Cao Dương điếm,... mấy chục loại rượu nhao nhao biểu diễn, Tuyền tửu, Quỳnh Tô tửu, Thiên Thuần tửu, Dao Trì tửu, Doanh Ngọc tửu trong cung cùng Quỳnh Du tửu, Lan Chỉ tửu, Ngọc Lịch tửu, Kim Ba tửu, Thanh Thuần tửu trong phủ thân vương quyền quý cũng được các danh kỹ mang lên. Các loại bình rượu cũng thi nhau ganh đua, hoặc cổ cao, hoặc tinh xảo, hoặc dùng ngọc quý chạm trổ hoặc được lò nung danh tiếng chế tác, đều được mọi người luôn miệng khen hay, khó phân cao thấp.
Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất mỗi người ôm một vò rượu lẩn vào hội trường. 2 người y phục lam lũ chen trong biển người, thỉnh thoảng có người đưa ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ. Nhìn thấy rượu của người khác, Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, vò rượu của hắn rất thô kệch, đừng nói tranh tài, cơ bản là không dám đưa ra. Kim Tiểu Ất lại không thèm để ý, y ngóng bên trái nhìn bên phải, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm các danh kỹ hồng quan ngày thường khó gặp. Tiến vào hội trường tranh tài thì thấy hội trường được chia làm đôi, phía đông là sân thi đấu của rượu cao cấp, không cho phép người bình thường đi vào, còn phía tây là sân thi đấu của rượu phổ thông, có rượu do nhà giàu nấu, có rượu của các quán rượu bình thường cùng rượu từ các địa phương khác đưa đến. Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất khó khăn lắm mới chen vào được.
"Tiểu tử, đây là nơi tranh tài, các ngươi không được chen vào đây!" Một người quân tào duy trì trật tự quát về phía 2 người Lý Tư Nghiệp.
"Chúng ta cũng đến tham gia thi đấu."
"Trước khi tham gia thi đấu phải đăng ký ở cửa ra vào, sau đó tửu quan sẽ mang rượu đến đây, không phải do ngươi đưa đến. Chờ chút, rượu của các ngươi đâu, để ta xem thử!" Kim Tiểu Ất lấy vò rượu ôm trong ngực đưa ra. Quân tào kia tiếp lấy vò đất nhìn xung quanh một chút, lại nhìn trang phục 2 ngươi, không khỏi cười ha hả.
"Các vị nhìn xem, có người lại đem loại rượu cho heo ăn đến đây tranh tài, thật là làm người cười tới chết!" Người bên cạnh đều cười to, thậm chí có người còn hô to: "Ta thấy rượu kia ngay cả heo cũng không thèm uống, chỉ đáng đem đi rửa nhà xí." Người xung quanh càng cười to hơn.
Lý Tư Nghiệp chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, rượu do hắn trăm cay ngàn đắng ủ ra bị người ta gọi là thức ăn cho heo, không khỏi phẫn hận dị thường, hắn hét to với quân tào:
"Không được thì thôi, sao lại làm nhục người khác như vậy!" Nói xong giật lấy vò rượu, nhưng hắn quên dưới nách mình cũng đang kẹp một vò rượu khác, chỉ nghe "loảng xoảng" một tiếng, vò rượu rơi xuống đất vỡ nát, lập tức một làn hương kỳ lạ tràn ngập trong đại sảnh.
Yên lặng một hồi, trong đại sảnh bỗng truyền đến một tiếng thán phục trầm thấp:
"Rượu ngon!"
"Đây là rượu gì? Sao lại thơm ngát như thế?"
"Rốt cuộc bọn họ là ai?"
Mọi người chỉ bọn họ nhao nhao nhỏ giọng bàn tán.
"Tiểu Ất, chúng ta đi!" Lý Tư Nghiệp kéo Kim Tiểu Ất ra cửa lớn. "Sĩ khả sát bất khả nhục", hắn thà đem rượu cho không chứ không thể chịu sỉ nhục như vậy.
"Chờ một chút! Đại ca, huynh nhìn vẻ mặt của mọi người, bọn họ đều đang khen rượu của chúng ta đấy!"
"Hừ! Vậy thì sao, ta thà đem cho heo uống cũng không cho bọn họ uống."
"Hai vị huynh đệ, chờ một lát!" Quân tào kia vội ngăn 2 người lại
"Tại ta không đúng! Không nên sỉ nhục 2 vị như thế, cho ta xin lỗi các ngươi."
Lúc này một ông lão mặc áo gấm từ phía đông đi tới, lão lớn tiếng quát hỏi:
"Sao lại huyên náo như thế? Đã xảy ra chuyện gì? A! Rượu ngon! Đây là rượu gì? Của ai?"
"Vương chấp sự, đây là rượu của bọn họ." Quân tào kia cúi đầu chỉ 2 người Lý, Kim.
Ông lão kia chính là chấp sự của tửu nghiệp thương nghiệp, tên là Vương Cao Dương. Tranh tài lần này do lão chủ trì.
Ông lão mặc áo gấm bước đến chỗ mảnh vỡ của vò rượu hít một hơi thật sâu, nói với người đi theo: "Cho 2 người bọn họ thay quần áo khác, đưa họ qua phía đông."
2 người Lý Tư Nghiệp theo Vương Cao Dương đến đại sảnh phía đông, bên trong vô cùng rộng lớn, có mấy trăm người ngồi, từng người y phục rực rỡ, đều là hạng người quan lại quyền quý, thương nhân lớn, nhân vật có máu mặt. Trên đầu sảnh có một dãy bàn dài, có 10 người đang ngồi, chính là giám khảo của tranh tài lần này. Đối diện bọn họ là một cái bàn lớn bày đầy các loại rượu nổi tiếng, sát bên trái có một ông lão mập trắng ngồi một mình dựa vào tường, lão mang một đôi giày tím, đôi mắt khép hờ, không để ý đến bất cứ kẻ nào.
"Các vị, loại rượu dự thi cuối cùng là rượu mới xuất hiện năm này, tên là "Kim Tư Ẩm", tên như ý nghĩa chính là lấy nay mà nghĩ xưa, danh tự vô cùng tao nhã, xuất phát từ tên 2 người nấu rượu lấy ra."
Nói xong Vương Cao Dương lấy vò rượu đặt ở giữa các loại rượu nổi tiếng khác. Mọi người thấy vò rượu thô kệch, cũng không khỏi thấp giọng bàn tán.
"Mọi người cũng đừng xem thường vò rượu này, vò rượu này là đồ gốm cổ thời Hán, là bảo vật trấn hầm rượu nhà ta, đặc biệt lấy ra để tranh tài lần này." Kim Tiểu Ất thấy mọi người lộ vẻ coi thường, bèn nhảy ra hô to.
Quả nhiên lời này khiến mọi tiếng bàn tán đều lắng xuống, Lý Tư Nghiệp hung hăng trừng mắt với Kim Tiểu Ất, thấp giọng giận dữ: "Tại sao lại nói dối, rõ ràng là cái bình đất, bọn họ không thích thì thôi, cần gì phải hùa theo bọn họ!"
Lời này đúng lúc bị ông lão mang giày đỏ đang híp mắt ở gần đó nghe thấy, lão hơi hé mắt, kinh ngạc nhìn Lý Tư Nghiệp một cái, lại lập tức nhắm mắt lại, dường như tất cả mọi chuyện trong sảnh đều không quan hệ gì với lão. Kim Tiểu Ất thấy đại ca nổi giận, liền bị dọa nấp ở một bên cúi đầu im lặng.
Vương Cao Dương thấy thế vội lại gần khuyên giải:
"Kim tiểu ca cũng chỉ vì đối phó nhất thời, ngươi nhìn vẻ mặt của mọi người, đúng là có hiệu quả! Bất quá Lý lão đệ nói cũng đúng, mấy năm nay giám khảo thật là quá coi trọng tên tuổi cùng bề ngoài, ngược lại xem nhẹ nội hàm chân chính của rượu, thật đáng buồn!"
Nói xong lão hắng giọng nói to với mọi người: "Nếu vò rượu này cũng là cổ vật nhà Hán, ta nghĩ rượu bên trong nhất định cũng không tầm thường. Nếm thử xong loại rượu cuối cùng này, kết quả năm nay cũng nên công bố rồi."
Có người đem rượu rót vào bầu rượu chuyên dụng cho cuộc thi, rót đầy 10 cái chén ngọc trước mặt giám khảo, đồng thời cũng châm một chén cho ông lão đang híp mắt, mùi rượu tràn ra khiến người ở gần đều chậc chậc tán thưởng không ngừng.
Chốc lát sau, 10 người giám khảo cũng đưa ra ý kiến cuối cùng. Vương Cao Dương thống kê một lát, sau đó cung kính đem kết quả đặt trước mặt ông lão mang giày đỏ. Ông lão kia nhìn lên hàng đầu, ngẩng đầu nhìn Lý Tư Nghiệp, không tin được bưng chén rượu lên nếm thử một ngụm, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, bèn nói nhỏ vài câu vào tai Vương Cao Dương.
"Các vị! Loại rượu cuối cùng cũng đã nếm xong, kết quả của giám khảo cũng đã có, hiện tại ta sẽ là người tuyên bố: bảng nhãn cùng thám hoa của năm nay vẫn giống như năm ngoái: bảng nhãn là Mi Thọ tửu của Phong Nhạc lâu, thám hoa là Thiên Thuần tửu do trong cung đề cử." Lão thấy mọi người đều im lặng, cả đám đều lộ vẻ trông mong, biết mọi người đều đợi tên của trạng nguyên, lão không khỏi có chút đắc ý tuyên bố:
"Được 10 vị giám khảo nhất trí đề cử, khôi thủ trạng nguyên của tranh tài nghề rượu năm nay chính là sản phẩm dự thi cuối cùng "Kim Tư Ẩm"!"
Vừa dứt lời, đại sảnh đã xôn xao, ai cũng không nghĩ đến, đoạt giải nhất năm nay lại là một loại rượu mới không có danh tiếng gì, hơn nữa lại do 2 người trẻ tuổi cất ra. Lý Tư Nghiệp cùng Kim Tiểu Ất đồng thời chảy nước mắt kích động. Lý Tư Nghiệp rốt cuộc không kìm được kích động trong lòng, hắn bước lên, nâng vò rượu đập xuống đất, một làn hương rượu kỳ lạ tràn ngập khắp đại sảnh, khiến mọi người thốt lên một tràng, không biết vì say mê mùi rượu này hay vì tiếc nuối vò gốm cổ đời Hán kia.
"Hai vị tiểu huynh đệ, xin mời đi theo ta!" Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, 2 người Lý Tư Nghiệp khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông chưởng quỹ các quán rượu lớn muốn xin bọn họ làm toàn đại diện toàn quyền. Họ đi theo Vương Cao Dương vào một phòng kín, bên trong có một người đang ngồi, chính là ông lão mập trắng mang giày tím.
"Ta xin giới thiệu cho hai vị, vị này chính là lãnh tụ của thương hội nghề rượu của Đại Tống ta, chú ruột của đương kim hoàng thượng - Lan Lăng vương Triệu vương gia."