Văn Tuyết Vô Song

Chương 13 :

Ngày đăng: 20:56 20/04/20


Edit: Tiêu Hiên



Đông Phương Vô Song gánh trách nhiệm nặng nề, nhất thời không cách nào rời đi kinh thành, bận rộn âm thầm thao tác các hạng mục sự vụ, chèn ép thế lực giang hồ.



Đông Phương Quân Hòa đợi hắn đi rồi, gõ lấy mép bàn, trầm ngâm chốc lát, kêu: “Cảnh Duy.”



“có thần. ” một bóng người chậm rãi từ hậu đường kín đáo đi ra ngoài.



Đông Phương Quân Hòa nói: “Vô Song có thể hay không còn chưa đủ kinh nghiệm? Trẫm lo lắng hắn chốc lát ứng phó không được.”



Người bị gọi là Cảnh Duy khẽ mỉm cười, nói: “Bệ hạ, ngọc bất trác bất thành khí *. Chim non chỉ có rời khỏi ôm ấp của cha mẹ, mới có thể giương cánh bay cao. Vô Song thế tử tuổi mặc dù nhỏ, lại nhanh nhạy quả quyết, tâm tư kín đáo, có thể trọng dụng. Nếu bệ hạ sớm muốn dùng hắn, đến sớm không đến muộn, hiện tại mài đi mài lại, ngày khác mới có thể trở thành một lưỡi dao sắc bén.”



* ngọc bất trác bất thành khí: một câu trong Tam Tự Kinh, ý nói ngọc không mài dũa thì không sáng được.



Đông Phương Quân Hòa cười nói: “Trẫm thật không nỡ dem hắn mài đến quá sắc, mất bản tâm, đến lúc đó đại ca nhất định trách tội trẫm. Đúng rồi, ngươi lấy được tin tức kia có chính xác hay không?”



Cảnh Duy gật đầu, nói: “Không sai. Bệ hạ, đây chính là cơ hội rất tốt. Ngài mới vừa rồi đã hứa với Vô Song thế tử, đến lúc đó chính là nước chảy thành sông, không đánh mà thắng, liền hóa giải uy hiếp của Thần Minh giáo.”



Đông Phương Quân Hòa nói: “Chẳng qua là Phong Văn Tuyết kia cực kỳ khôn khéo, lại hơn Vô Song mười tuổi, tâm cơ thâm trầm, lịch duyệt cũng nhiều, chỉ sợ tương lai Vô Song áp chế không được y.”



Cảnh Duy ha hả cười một tiếng, nói: “Bệ hạ, ngài lo lắng cái gì chứ? Cái gọi là xuất giá tòng phu. Cho dù Phong Văn Tuyết lợi hại như thế nào, tương lai trở thành người hoàng gia, vì Vô Song thế tử sinh hạ con nối dõi, cũng không đổi được chuyện hài tử họ Đông Phương. Huống chi ngài cũng không cần xem nhẹ bản lãnh Vô Song thế tử. Giờ đây hắn có thể để cho Phong Văn Tuyết vì hắn mang thai, tương lai chưa chắc không thể đem người bắt trong lòng bàn tay.”



Đông Phương Quân Hòa gật đầu, nói: “Không tệ. Phong Văn Tuyết chỉ là một người trong giang hồ, bàn về tâm cơ phía sau, thủ đoạn, chưa chắc qua được tiểu gia khỏa xuất thân hoàng thất đâu.”



“Đúng là như thế.”



Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đều là ý xấu, rất ăn ý mà không đem tin tức kia nói cho Đông Phương Vô Song.



Đông Phương Vô Song bận rộn cẳn nhằn hơn một tháng, cuối cùng cũng đem chuyện an bài thỏa đáng. Trong lòng hắn nhớ thương Phong Văn Tuyết, nhưng chịu không nổi vẫn bị giữ trong kinh không được ra ngoài. Cũng biết van xin mẹ của hắn là vô dụng, liền dứt khoát trực tiếp tiến cung hướng Hoàng thượng đòi thánh chỉ, nghênh ngang rời khỏi kinh thành. Nhân tiện đem Triệu Tiểu Lâu đón đi.



Phong Thính Vũ vì Triệu Tiểu Lâu sinh nhi tử. Chuyện này Đông Phương Vô Song đã sớm tìm hiểu rõ ràng, lại cố ý không có nói cho Triệu Tiểu Lâu, đợi đến lúc đó để Phong Thính Vũ tự mình cho y cái kinh hỉ đi.



Hắn lại không biết, mình cũng có một kinh hỉ lớn đang đợi hắn đâu.



Từ kinh thành đến tổng đà Thần Minh giáo mất một tháng lộ trình, miễn cưỡng khiến cho Đông Phương Vô Song khoái mã thần tốc, nửa tháng liền chạy tới.



Bọn họ tới Thanh Phong trấn trong ngày hôm ấy, liền có người đến tiếp ứng, cũng là Phong Thính Vũ phái người tới đón Triệu Tiểu Lâu.



Triệu Tiểu Lâu không nói gì hai mắt bị bịt kín mang đi, Đông Phương Vô Song lại được lưu lại.



Hắn nhìn Tử Y, cười hắc hắc nói: “Tử ca ca, ngươi có phải hay không cũng tới đón ta? Có phải hay không cũng che kín đôi mắt của ta a?”



Tử Y thần sắc có chút quái dị, lại như đồng tình lại như tìm tòi nghiên cứu, thật giống như chưa từng thấy qua hắn, đen hắn tinh tế đánh giá một phen, mới mỉm cười nói: “Thế tử điện hạ, giáo chủ của chúng ta không cho ngươi đi tổng đà.”



“Không thể nào. ” Đông Phương Vô Song nghe vậy kêu to, bi thương suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới gặp y, chẳng lẽ ngay thấy mặt cũng không được sao? Cho dù ta làm chuyện sai lầm, nên để cho ta giải thích một chút a.”



Tử Y lắc đầu, nói: “Giáo chủ gần đây tâm tình không tốt, ai cũng không muốn gặp. Nghe nói ngươi đã đến rồi, trực tiếp để cho ta mời ngươi trở về.”



“Qua như thế lâu y còn giận a. ” Đông Phương Vô Song ủy khuất nói: “giận này cũng quá lớn, so với ta còn lớn hơn. Ta bất kể. Y không gặp ta, ta liền ở lỳ chỗ này không đi! ” nói xong đặt mông ngồi ở trên ghế, quay đầu cũng không để ý Tử Y.



Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện gia khỏa Triệu Tiểu Lâu kia, sau khi đi gặp Phong Thính Vũ cũng đừng thấy sắc quên bạn mà quên mất mình. Chỉ cần hắn cùng Phong Thính Vũ nói một tiếng, Phong Thính Vũ thân là tông chủ Thần Minh giáo, lại là ca ca Phong Văn Tuyết, nhất định có thể làm cho mình đi tổng đà.



Tử Y còn muốn khuyên hắn, bỗng nhiên cửa phòng khác *** bị đẩy ra, một người thong thả đi vào.



Tử Y nhìn thấy người nọ, mặt liền biến sắc, vội vàng khom mình hành lễ: thư hương môn đệ “Lão giáo chủ.”



Người tới chính là phụ thân của Phong Thính Vũ và Phong Văn Tuyết, tiền nhậm giáo chủ Phong Tùy Liễu.



Đông Phương Vô Song nhảy dựng lên, vội vàng cung kính nói: “Phong tiền bối.”



Phong Tùy Liễu trầm mặt, nhìn không ra hỉ nộ, thần sắc cùng lần trước gặp mặt không giống lắm. Hắn nói với Tử Y: “Ngươi trở về đi. Chuyện này bổn tọa tới xử lý.”




Hư Hoài Cốc ồ lên một tiếng, nói: “Ngươi sao lại có cái vẻ mặt này? Chẳng lẽ ngươi còn không biết?”



“Biết cái gì?”



Hư Hoài Cốc kinh hãi, nói: “Văn Tuyết nhà ta cũng hơn năm tháng, bụng cũng lớn như vậy, ngươi không nhìn ra sao? Còn hỏi cái gì?”



Cái, cái gì?



Đông Phương Vô Song khẽ nhếch miệng, vẻ mặt si ngốc.



Hắn ở trước mặt Triệu Tiểu Lâu rất khôn khéo, thoáng cái liền đoán ra Phong Thính Vũ khi đó là mang thai. Nhưng giờ đến trên người mình, phản ứng lại chậm chạp.



Hư Hoài Cốc nghĩ đến cá tính nhi tử mình, liền hiểu được đích thị là nhi tử không có ý định nói cho Đông Phương Vô Song, liền quyết định thừa dịp này nói rõ ràng, nói: “Văn Tuyết đã có hài tử của ngươi, chắc là năm trước lúc các ngươi ở chung một chỗ có. Ngươi xem chuyện này làm thế nào?”



Đông Phương Vô Song đầu phát mộng, lắp ba lắp bắp nói: “Ngài, ngài nói A Tuyết mập lên, là, là, là bởi vì có hài tử, hài tử?”



Hắn quả thật không nghĩ tới. Thứ nhất hắn cùng Phong Văn Tuyết ở chung một chỗ, Phong Văn Tuyết đối với hắn mặc dù không tệ, nhưng tựa hồ cũng không có tình căn thâm chủng như mình. Mà người Ma Da động tình thụ thai, Đông Phương Vô Song vẫn không chắc chắn Phong Văn Tuyết có hay không đối với mình thật sự có tình, cho nên liền không nghĩ tới phương diện kia. Thứ hai, y tuổi còn trẻ, căn bản không có chuẩn bị làm cha. Hơn nữa hắn cảm thấy Phong Văn Tuyết so với mình tuổi lớn hơn nhiều, làm việc vừa một mực cẩn thận kín đáo, chưa chắc nguyện ý sinh con cho mình. Cho dù động tình, có thể sau đó sẽ uống thuốc ngừa thai.



Vì vậy lúc này nghe Hư Hoài Cốc nói, hắn liền choáng váng.



Phong Tùy Liễu lúc này cũng đi lên lầu, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, sắc mặt khẽ biến thành trầm, ngồi xuống bên cạnh Hư Hoài Cốc, nói với Đông Phương Vô Song i: “đúng lúc Văn Tuyết không có ở đây. Chuyện này, tiểu thế tử nên cho chúng ta cái công đạo.”



Đông Phương Vô Song nhảy vọt lên, hướng phòng Phong Văn Tuyết phóng đi, nói: “Ta đi tìm y hỏi cho rõ ràng.”



Phong Tùy Liễn cổ tay khẽ chuyển, liền đem Đông Phương Vô Song kéo trở lại, ném trở về chỗ ngồi của mình, nói: “tiểu thế tử không cần phải đi hỏi, chúng ta còn có thể lừa ngươi sao?”



Đông Phương Vô Song tựa hồ vui mừng quá độ,nói năng lộn xộn: “Không phải, ta không phải ý tứ kia. Ta là… A Tuyết có hài tử? Là hài tử của ta? Đó chính là nói ta muốn làm cha? Ha ha ha… Ta, ta muốn làm cha! Làm cha làm cha!”



Hắn làm sao còn ngồi được ở trên ghế. Nếu không phải Phong Tùy Liễu cùng Hư Hoài Cốc hai vị nhạc phụ đại nhân ngồi ở trước mặt, chỉ sợ hắn đã nhảy dựng lên trở mình lăn lộn mấy vòng, lại lớn tiếng rú lên mấy hồi.



Phong Tùy Liễu nhìn bộ dáng của hắn, nhíu nhíu mày.



Hư Hoài Cốc có thể hiểu được tâm tình của hắn, mỉm cười nói: “tiểu thế tử, trấn định. Trấn định một chút.”



“Ừ. Trấn định, ta trấn định. Ta trấn định. ” tâm của Đông Phương Vô Song đều bay vào tẩm thất, làm sao trấn định được? Bất quá nhìn mặt mũi hai vị nhạc phụ, mạnh mẽ áp chế thôi.



Hắn hận hiện tại không thể vọt tới trước mặt Phong Văn Tuyết, hảo hảo nghiên cứu một chút bụng của y. Chính mình mới vừa rồi sao lại ngớ ngẩn như vậy, không nghĩ tới y là có thai rồi? Đần a! Thật là đần muốn chết!



Hư Hoài Cốc nói: “tiểu thế tử, ngươi nói chuyện này nên làm thế nào.”



Y với Phong Tùy Liễu đã thương lượng qua. chuyện Văn Tuyết có thai, nếu đối phương là người bình thường, thu vào Thần Minh giáo cũng được. Giống như Hư Hoài Cốc, trong nhà y hai cái đệ đệ đã sớm thành nhân, cháu một đống, không sợ không người thừa kế sản nghiệp Hư gia, vì vậy hai cái nhi tử họ Phong, y cũng không có dị nghị. Nhưng Đông Phương Vô Song thân phận không tầm thường, chuyện cũng không thể giải quyết như thế, mà Phong Văn Tuyết tính tình tùy hứng quật cường, chỉ sợ thương lượng không ra kết quả gì tốt, vì vậy hai người quyết định thay nhi tử làm chủ, tìm Đông Phương Vô Song nói chuyện một chút.



Đông Phương Vô Song nghe vậy, cuối cùng cũng từ từ trấn định lại, đứng lên đối Nhị lão thi lễ, nói: “Phong bá bá, Hư bá bá, tiểu tử chuẩn bị thú Văn Tuyết làm thế tử phi của ta. Lời hứa năm tuổi lúc ta đã lập, tuyệt không đổi ý.”



Phong Tùy Liễu lạnh nhạt nói: ” Phong gia đệ tử ta, sao có thể làm vợ người? Ngươi cho chúng ta cần địa vị phi kia sao.”



Hư Hoài Cốc ấm giọng nói: “Chúng ta là người giang hồ, không muốn cùng hoàng gia có cái gì dây dưa, chuyện vương phi … vẫn là đừng nên nhắc lại đi.”



Đông Phương Vô Song vừa nhìn, hai vị nhạc phụ một cái mặt lạnh một cái mặt ấm, liền nói: “Kia hai Vị bá phụ có đề nghị gì sao?”



Phong Tùy Liễu nói: “Rất đơn giản. Lấy thân phận tiểu thế tử, nhất định là không cách nào ‘Gả’ đến Thần Minh giáo chúng ta. Tương lai thế tử đón dâu, chúng ta cũng không can thiệp, nhưng hài tử của Văn Tuyết tương lai phải họ Phong.”



Đông Phương Vô Song kiên định nói: “Trừ A Tuyết, đời này kiếp này ta sẽ không thú bất luận kẻ nào! Nói thế bá phụ sau này không cần nhắc lại!”



Hư Hoài Cốc và Phong Tùy Liễu liếc mắt nhìn nhau, nói: ” lời này của tiểu thế tử, ta tin. Nếu nói như vậy… Có nguyện ý gả vào Tĩnh Vương phủ hay không, phải xem ý của Văn Tuyết. Nhưng hai người chúng ta vẫn kiên trì, tương lai nếu Văn Tuyết sinh nam hài, nhất định phải họ Phong.”



Đông Phương Vô Song trầm ngâm chốc lát, nói: “Hư bá phụ, thân phận tiểu tử, hai ngài đã rõ ràng. Tĩnh Vương phủ không thể không có người thừa kế. Như vậy đi, tiểu tử hứa hẹn, nếu tương lai ta cùng Văn Tuyết có hai nhi tử, con trai lớn họ Đông Phương, con thứ họ Phong. Mặt khác, nếu là hoàng thượng hạ chỉ, phong Văn Tuyết làm thế tử phi của ta, Nhị lão ngài cũng không thể phản đối.”



Hư Hoài Cốc cùng Phong Tùy Liễu nghe vậy, nhất thời cũng trầm ngâm không nói.