Văn Tuyết Vô Song

Chương 14 :

Ngày đăng: 20:56 20/04/20


Edit: Tiêu Hiên



Tính cách Phong Văn Tuyết bọn họ rất rõ. Lần này mang thai, có thể nói là bản thân y sơ ý. Bọn họ cũng không dám bảo đảm nhi tử tương lai nguyện ý sinh thêm một đứa. Thậm chí hoàng thượng hạ chỉ… Nếu thật là ý chỉ hoàng thượng, bọn họ có tranh cãi cũng không được, nhưng nhi tử nếu là không muốn…



Đông Phương Vô Song thấy bọn họ không nói, khẽ mỉm cười, nói với Hư Hoài Cốc: “Hư bá bá, tiểu tử nghe nói ngài kinh doanh một chút sản nghiệp, trong đó tơ lụa và đồ sứ nổi danh nhất. Phụ vương tiểu tử vừa lúc chịu trách nhiệm mua sắm của triều đình, không biết bá phụ có ý nguyện làm hiệu buôn hoàng gia?”



Hư Hoài Cốc nghe vậy, ánh mắt sáng lên, ngoài miệng lại nói: ” hiệu buôn hoàng gia? Nhưng là hoàng gia từ trước tự có cung ứng, chuyện này…”



Đông Phương Vô Song vỗ ngực một cái, nói: “Bá phụ, sau này tất cả mọi người là người một nhà, dùng người khác không bằng dùng người mình. Bá phụ, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, tiểu tử nhất định thỏa mãn ngài. Tương lai tất cả hoàng gia cung phụng, ta cho ngài so với bên ngoài nhiều hơn một thành.”



Hư Hoài Cốc người này mặc dù tên gợi ý tốt, hư hoài nhược cốc, bản thân cũng là một người đọc sách. Nhưng đối với ham thích tiền tài lại lớn hơn hết thảy, năm đó nếu không phải Phong Tùy Liễu lấy sản nghiệp Thần Minh giáo dụ hoặc, nói không chừng y sớm chạy đến hải ngoại buôn bán rồi.



Lúc này vừa nhắc tới làm ăn, y lập tức tinh thần phấn chấn, bá địa một tiếng, không biết từ nơi nào lấy ra một cái bàn tính lớn, bịch một tiếng đặt ở trên bàn, dọa Đông Phương Vô Song nhảy dựng.



Sau đó Đông Phương Vô Song hoa cả mắt nhìn Hư Hoài Cốc cách cách cách cách một hồi gẩy bàn, nói: “Một thành không nhiều lắm. Nhưng hiệu buôn hoàng gia là chiêu bài vàng, ta nếu như đáp ứng, tương lai tất cả toàn bộ văn điệp thông quan ta cần, tiểu tử ngươi đều phải vô điều kiện cho qua.”



Đông Phương Vô Song thống khoái mà nói: “Được! Ta còn có thể bảo đảm chỉ cần là danh nghĩa hiệu buôn của ngài, thuế thông hành cũng có thể so với nhà khác thấp hơn một thành!”



“Được! Thành giao!”



“Thành giao!”



Hai người ba ba ba, ba cái, vỗ tay lập thệ, động tác nhanh đến nỗi Phong Tùy Liễu ở bên cạnh nhất thời không kịp phản ứng.



Đột nhiên ấm một tiếng vang lớn, ba người quay đầu lại, chỉ thấy Phong Văn Tuyết đá văng đại môn tẩm thất, một tay chống sau lưng, một tay cầm Du Long tiên, không mang mặt nạ, trên mặt đằng đằng sát khí, từng chữ từng chữ cắn răng nói: “Ta, không, bán!”



Phong Văn Tuyết thật là bị chọc tức quá mức.



Nội lực của y thâm hậu, mới vừa rồi trong tẩm thất, đem đối thoại bên ngoài nghe rõ rành rành. Mắt thấy Đông Phương Vô Song được voi đòi tiên, cha của y vì bạc đem y ‘Bán’, cái này gọi là tức giận sôi gan.



Hư Hoài Cốc cười xấu hổ, hướng Phong Tùy Liễu ân thầm nháy mắt. Nhưng Phong Tùy Liễu giận y mới vừa rồi không cùng mình thương lượng, làm bộ như không nhìn thấy.



Đông Phương Vô Song thấy Phong Văn Tuyết đi ra, mặt đầy sát khí với hắn thì làm như không thấy, cự kỳ phấn khích nhào qua, nói: “A Tuyết, hảo ca ca, tin tức lớn như vậy ngươi sao không sớm nói cho ta biết.”



Phong Văn Tuyết một chưởng đem hắn đánh sang một bên, dùng Du Long tiên chỉ vào hắn nói: ” Đông Phương Vô Song ngươi được lắm, dám hối lộ cha ta!”



Đông Phương Vô Song có chút chột dạ. Hắn quả thật điều tra qua tình hình song thân Phong Văn Tuyết, đối với ‘Yêu thích’ của Hư Hoài Cốc có chút hiểu rõ, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ‘Đúng bệnh bốc thuốc’, quả nhiên nhất cử đem Hư Hoài Cốc định xong.



Hắn gãi gãi đầu, nói: “Cái kia… Ta không phải là ý tứ kia. Đây không phải là người một nhà sao. Ngươi đừng nóng giận, ngàn vạn đừng nóng giận, đối thân thể không tốt. ” nói xong con ngươi chăm chú nhìn tên người Phong Văn Tuyết.



Mới vừa rồi hắn một lòng chỉ nghĩ đến hai người đã lâu gặp lại, mặc dù cảm thấy Phong Văn Tuyết ‘Mập’, nhưng không có quan sát nhiều. Hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên thấy bụng đội lên, hình dáng quá mức nổi bật.



Hắn vừa rồi nghe Hư Hoài Cốc nói Phong Văn Tuyết đã có thai hơn năm tháng, tính đi tính lại ngày, chính là khảng thời gian năm trước bọn họ ngọt ngào nhất, cũng không biết kia là một lần mang thai. Nếu tính như thế, lần trước bọn họ tại sườn núi gặp mặt, Phong Văn Tuyết hẳn đã có thai ba tháng, khi đó y vẫn cùng Thôi Nhị động thủ.



Đông Phương Vô Song âm thầm có chút sợ hãi, may mắn lúc ấy song phương cũng không quyết chiến, chuyện cũng thuận lợi giải quyết.



Hắn không hiểu chuyện mang thai, vì vậy cũng không biết Phong Văn Tuyết bụng năm tháng là lớn hay nhỏ, tóm lại nhìn hình dáng lồi lên tròn tròn thì mặt mày hớn hở.



Phong Văn Tuyết vốn đang nổi nóng, gặp thần sắc kia, lại càng lửa cháy đổ thêm dầu.



Phong Tùy Liễu thấy nhi tử khi chân khí cấp bách, cuối cùng cũng mở miệng nói: thư hương môn đệ “Văn Tuyết, tới đây, ngồi xuống, chúng ta hảo hảo thương lượng. Không nên quá tức giận, đừng quên thân thể ngươi, cẩn thận tôn nhi của ta.”



Phong Văn Tuyết hít sâu hai cái, đè nén lửa giận, trợn mắt nhìn Đông Phương Vô Song một cái, đi tới bên cạnh bàn.



Đông Phương Vô Song vội vàng tới đây: “Ta đỡ ngươi.”



“Không cần! ” Phong Văn Tuyết một phen hất hắn ra, chính mình ngồi xuống.



Phong Tùy Liễu nói: “Mới vừa rồi chúng ta đã cùng Vô Song thương lượng qua, nói vậy ngươi cũng nghe thấy.”



Phong Văn Tuyết nói: “Đứa nhỏ này là của ta, cùng hắn không liên quan.”



Đông Phương Vô Song khẽ kêu: “Sao cùng ta không liên quan?”



Hư Hoài Cốc hướng hắn âm thầm ra hiệu, bảo hắn đừng nói nữa.



Phong Tùy Liễu nói: “Con trai lớn họ Đông Phương, con thứ họ Phong. Vô Song đã lập thề.”



Mặc dù hắn mất hứng Hư Hoài Cốc tự tiện làm chủ, nhưng kỳ thật đây cũng là bọn họ lén thương lượng tốt điểm mấu chốt. Dù sao lấy đại vị Tĩnh Vương phủ, là không thể nào để cho con trai lớn họ khác. Hôm nay con thứ có thể họ Phong, cũng coi như tạm được.




Đông Phương Vô Song giật nhẹ khóe miệng, nói: o稥 “loại người như Phong tông chủ, vốn sẽ không nói nhiều đi.”



Thính Vũ một năm không thể nói được mấy câu, sẽ có lúc ‘Nói nhiều’ sao? Hắn rất hoài nghi



Không ngờ Triệu Tiểu Lâu lại hết sức khẳng định gật đầu, nói: “Đương nhiên sẽ a. Thính Vũ rất tốt.”



Đông Phương Vô Song im lặng.



Bất quá làm rõ Tử Y dịch dung cũng không có vấn đề, chẳng qua là Triệu Tiểu Lâu cùng Phong Thính Vũ quá mức thân mật, mới từ trên người hắn phát hiện đầu mối. Đông Phương Vô Song không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, quyết định trở về nhắc nhở một chút Phong Tùy Liễu cùng Hư Hoài Cốc hai vị nhạc phụ, không nên bại lộ bí mật.



Trước mắt trong giáo biết Phong Văn Tuyết đã lớn bụng, trừ hai vị nhạc phụ, liền chỉ có đám người tâm phúc Tử Y, Đông Trùng.



Triệu Tiểu Lâu mặc dù không cách nào hiểu được tại sao Đông Phương Vô Song lại thích Phong Văn Tuyết.. Nhân vật làm cho người ta sợ hãi như vậy, mà Đông Phương Vô Song đồng dạng không thể hiểu được Triệu Tiểu Lâu làm sao khả năng chung đụng với Phong Thính Vũ… Nam nhân lạnh lùng toàn thân tựa như một thanh kiếm.



Nhưng lúc này huynh đệ Phong Thính Vũ, Phong Văn Tuyết hai người, lại ngồi ở bên cửa sổ lầu hai của Ngân Sương viện, vừa uống trà vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài.



Mới vừa rồi Đông Phương Vô Song cùng Triệu Tiểu Lâu ở dưới viên tử hỉ hả, hai người ở đây nghe được rõ ràng.



Phong Văn Tuyết khẽ mỉm cười, nói: “Xem ra này con tiểu bạch thỏ làm cha, tính tình so với trước hoạt bát hơn.”



Y luôn là lấy “Tiểu bạch thỏ ” “Tiểu thỏ tử “các loại gọi Triệu Tiểu Lâu, Phong Thính Vũ đã thành thói quen, không nói gì.



Phong Thính Vũ nói: “Đại ca, ngày mai ta đi kinh thành, trong giáo liền giao cho ngươi. Phụ thân cùng cha đã lớn tuổi, có chuyện gì ngươi chiếu cố nhiều chút.”



Phong Thính Vũ khẽ gật đầu, vẫn không nói.



Phong Văn Tuyết nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua cành lá sum xuê, mơ hồ có thể nhìn thấy phía ngoài viện hai thiếu niên ở cùng một chỗ thì thầm to nhỏ.



Phong Văn Tuyết chuyên chú ngắm nhìn, tựa hồ muốn xuyên qua mùa hè xanh tươi nhìn rõ thân ảnh thiếu niên.



Phong Thính Vũ nhìn chằm chằm y một lát, đột nhiên nói: “Một mình ngươi, cẩn thận chút.”



Phong Văn Tuyết hơi sửng sốt, phục hồi lại tinh thần, nói: “Yên tâm đi. Có tòa đại sơn Tĩnh Vương phủ này, không ai dám tới tìm ta gây phiền toái.”



Phong Thính Vũ chỉ lấy bụng của y nói: “Ta là nói cái này. Cẩn thận một chút.”



Phong Văn Tuyết kéo ra khóe miệng, nói: “Đại ca, lời này ngươi nhắc tới cũng quá buồn cười đi. Cũng không biết là người nào mang bụng to lên xuống Tam Tuyệt Sơn, lại kéo theo thân thể sắp sinh chạy đến thâm sơn cứu người.”



Phong Thính Vũ làm như không nghe thấy, chỉ ngắn gọn mà khẳng định nói: “Sinh con, rất cực khổ.”



Phong Văn Tuyết nghe vậy, cứng đờ.



Có thể làm cho đại ca của y nói ra hai chữ ‘Cực khổ’, kia phải là khái niệm gì?



Phải biết rằng Phong Thính Vũ người này, lúc hai mươi tuổi đã trở thành người có võ công đệ nhất thiên hạ, kỳ thật đau khổ phải chịu trên con đường học võ, đếm không xuể, không cách nào hình dung. Nhưngnhững thứ này ở trong mắt Phong Thính Vũ, cũng nhận không hơn hai chữ ‘Cực khổ’.



Phong Văn Tuyết nhớ tới tình cảnh hôm đó giúp Phong Thính Vũ đỡ đẻ. Nghĩ đến ngay cả đại ca y luôn luôn lạnh lùng tự bế, ý chí cường đại cũng nhịn không được đau hô ra tiếng, liền cảm giác trái tim mình một trận co rút nhanh.



Y theo bản năng sờ sờ bụng, vừa lúc trong bụng thai nhi ngọ nguậy, đạp hai cước, bị đá làm đau bụng y.



Phong Văn Tuyết nhíu nhíu mày, trong bụng âm thầm nói thầm, lúc này mới sáu tháng đã có sức lực như vậy, chờ đến lúc sắp sinh, phải là lực đạo gì?



Không khỏi càng nghĩ càng có chút hoảng hốt.



Y là nam nhân mang thai, vốn khuyết thiếu đặc thù của phái nữ, tình thương ôn nhu bao la như biển của mẹ. Mặc dù không phải không nghĩ muốn đứa bé này, nhưng ở trong lòng y, càng xem như một ‘Chuyện’ để hoàn thành.



Ban đầu y vừa phát giác mang thai, chính là nhận được tin tức của Phong Thính Vũ, chuẩn bị đi cứu Đông Phương Vô Song cùng Triệu Tiểu Lâu bị. Khi đó y đã có thai ba tháng, nhưng vì lúc trước không có triệu chứng mang thai đặc biệt rõ ràng, cũng chưa từng để ý. Nếu không phải nhìn đại ca y bụng to, y cũng sẽ không nhất thời hứng khởi, bắt mạch cho mình.



Hỉ mạch cũng không khó chẩn. Y trên phương diện y thuật cũng không quá tinh thông, nhưng vẫn có thể phát giác ra được. Lúc ấy khiếp sợ của y không cách nào hình dung. Nhưng sau đó lập tức phải lên núi, y cũng không còn thời gian làm nhiều phản ứng. Sau lại đáp ứng ước hẹn với lão giả kia, còn phải đi xử lý chuyện Hắc Phong phái, bất tri bất giác chậm trễ xuống tay. Chờ lúc y thả lỏng tâm tư, có thể cảm giác được thai nhi động đậy.



Còn có thể làm thế nào? Sinh hạ chứ sao.



Mặc dù ‘Thảm trạng’ lúc Phong Thính Vũ sinh con khiến cho y bị kinh sợ, nhưng thuận theo thai nhi ở trong bụng càng lúc càng lớn, Phong Văn Tuyết dần dần có tình cảm đối với tiểu sinh mạng chưa ra đời này.



Dù sao, đây là cốt nhục của mình a.



Phong Văn Tuyết cúi đầu nhìn bụng của mình, cắn răng thầm nghĩ, cực khổ, cũng chỉ có chịu đựng