Vạn Yêu Thần Giới

Chương 2 : Xung Đột Đầu Tiên

Ngày đăng: 01:28 27/06/20

Minh thò đầu ra để nhìn bản mặt của hai tên kia, bỗng SaTan lên tiếng : " Hai thằng đó một thằng tên Hắc Phong còn một thằng tên Bạch Đường. Thằng Hắc là anh còn thằng Bạch là em, là bạn thân của Hồ Thiên Minh và giờ là bạn của ngươi đó."
"Hóa ra là bạn." Thấy có cạ rủ đi chơi thì Minh sáng mắt, chẳng phải hắn mới đến đây và rất nhiều cái còn phải tìm hiểu. Chi bằng đi theo hai thằng ôn kia để mở mang tầm mắt.
Nghĩ là làm, Minh nói vọng xuống : " Đi thì đi, đợi ta nữa."
"Mẹ ơi con đi chơi xíu nha." Minh chạy tới ôm chầm lấy Mị Nguyệt nói.
"Ừ! Nhớ cẩn thận nha con." Nàng xoa đầu con trai, mỉm cười nói.
Sau khi ra khỏi nhà, Minh cùng hai anh em Hắc Bạch dẫn đi trên con đường mòn nhỏ. Điều lạ là khung cảnh xung quanh giống như một khu rừng rậm vậy, cũng có nghĩa nhà hắn ở cũng nằm trong khu rừng này.
Hắc Phong vừa đi vừa nói : " Mấy ngày nay không thấy ngươi ra khỏi nhà, bọn ta còn tưởng ngươi bị bắt rồi."
"Bắt?" Minh khó hiểu hỏi.
"Thì là bắt đó, chúng ta là Yêu mà." Bạch Đường giải thích.
"Ta cũng là Yêu sao?" Minh thầm hỏi.
SaTan đáp : " Ừ!"
"Vậy ai muốn bắt chúng ta? Bắt để làm gì?" Minh lại tò mò hỏi thêm.
"Ơ thằng này! Não ngươi bị nhẵn à?...Thần muốn bắt chúng ta con người cũng vì sợ hãi mà tìm cách diệt chúng ta. Nói chung tiểu yêu như bọn mình rõ khổ chỉ cố gắng làm sao không chết sớm là được." Hắc Phong nói, sau đó dẫn Minh tới một căn lều nhỏ lụp xụp ở được làm từ củi và lá khô.
"Tới rồi! Đây là địa bàn của anh em bọn ta." Bạch Đường trịnh trọng giới thiệu.
"Èo! Sao lụp xụp như truồng lợn thế này." Minh chề môi nói.
"Mới đầu thì có thể hơi nghèo nàn nhưng sau này nhất định sẽ đồ sộ như cung điện. Cung điện của anh em bọn ta." Hắc Phong hãnh diện nói.
"Cung điện của hai ngươi? Có nhầm không vậy...nghe mà thấy tốn dầu ăn." Minh ngạc nhiên hỏi khiến hai anh em Hắc Bạch không khỏi tức giận mà lao vào đánh cho hắn một trận túi bụi.
Minh cũng đâu phải dạng vừa, cả ba đánh đến khi mặt thằng nào cũng sưng húp thì mới thôi. Lúc này Minh mới hỏi : " Các ngươi định lập bang lập phái gì ở đây phải không?"
Hắc Phong nói : " Ừ! Ta quyết định sẽ lập một động Yêu. Nơi mà chúng ta xưng vương, thế nào có muốn gia nhập không?"
"Ta ư? Thôi khỏi...ta chỉ muốn sống bình thường thôi." Minh xua tay lắc đầu. Hắn có một ngôi nhà nhỏ, một mẹ nuôi xinh đẹp thì cần gì phải xưng hùng xưng bá cho nhiều khẻ ghen ghét. Thà sống an nhàn còn thích hơn.
"Ngươi nói như ngươi đã thành vương rồi ấy. Chỉ có những kẻ mạnh mới sống an nhàn thôi, ai mà không muốn mạnh mẽ chẳng lẽ ngươi không muốn?" Bạch Đường hỏi.
"Mạnh mẽ có lợi gì à? Chẳng phải chỉ là đi bắt nạt kẻ yếu hay sao?" Minh nói.
Bạch Đường tát đầu Minh cái bốp rồi mắng : " Ngu, thế ngươi không nghĩ mạnh lên sẽ bảo vệ được mẹ ngươi à? Có thấy thằng cha đi ve vãn mẹ ngươi không, hắn làm thế với tất cả phụ nữ trong vùng này bởi hắn mạnh. Không ai dám chống lại hắn."
"Nói vậy mẹ các ngươi cũng bị hắn nhòm ngó à?"
Phải! Tên chết bằm đó hắn cậy hắn là con trai của Tộc trưởng lên mới ngỗ ngược như vậy. Hồ tộc lại không cấm việc nữ nhân của tộc mình quan hệ với nhiều người nên xảy ra tình trạng này, thật đáng hận.
Cảm thấy não Minh không loát kịp thì SaTan lên tiếng giải thích kĩ hơn : " Hồ tộc rất thoải mái trong chuyện tình dục, nam nhân có thể ngủ với bất kì cô gái nào miễn là nữ nhân kia đồng ý và ngược lại. Bởi thế nên con sinh ra thường ở với mẹ chứ ít khi được gặp bố bởi chẳng biết bố nó là thằng cha nào. Nhưng cũng có một vài ngoại lê, điển hình như mẹ ngươi tuy có rất nhiều gã mồi chài nhưng nhất quyết không đồng ý, cho đến giờ nàng vẫn hoàn toàn trong trắng."
"Mẹ là số một!" Minh tán thưởng, sau đó quay sang nói với hai tên kia : " Thế chúng ta cũng được làm điều đó đúng không?"
Ba đôi mắt nhìn nhau, cùng hiện lên nét dâm tà rồi bật cười sảng khoái nhưng Bạch Đường bỗng cắt ngang : " Bọn mình còn nhỏ quá! Đợi khi thức tỉnh linh hồn thì mới được phép đi gạ chịch."
Mỗi người khi bước đến độ tuổi 12 sẽ đánh thức linh hồn bản thân. Khi đó họ sẽ bắt đầu có thể tu luyện, đó cũng là mốc đánh dấu độ tuổi dạy thì và có thể đi gieo giống.
"Khà khà khà! Nói vậy ta sắp được chịch gái tơ rồi." Minh cười dâm tà, dãi chảy xuống cằm khi nghĩ về cảnh tượng một bé hồ ly trắng trẻo mới lớn nằm đó cho hắn dã gạo.
"Nói vậy thì ngày đó sắp đến rồi!" Hắc Phong nói, sau đó khéo hai tên còn lại vào trong căn lều lụp xụp mà bàn chuyện quan trọng. Lại nói về căn lều đó, bên trong còn tồi tàn hơn cả bên ngoài, chỉ đủ chứ ba người với một cái bàn nhỏ.
"Nghe đây! Khi chúng ta thức tỉnh linh hồn cũng là lúc cần một nơi bế quan tu luyện. Quả đồi này chính là địa bàn của chúng ta, từ nay gọi nó với cái tên của ba chúng ta gộp lại "Phong Minh Đường." Hắc Phong chỉnh giọng rồi nói.
"Hay!" Bạch Đường vỗ tay tán thưởng.
Minh cũng hùa theo vỗ tay ròn dã, tối đó về nhà hắn vắt tay lên trán và nghĩ : " Tại sao mẹ lại từ chối mọi lời gạ gẫm như vậy nhỉ, không lẽ là vì mình?"
"Con trai ngủ chưa, mẹ vào nhé?" Chợt có tiếng gõ cửa cùng giọng nói ngọt ngào vang lên.
"Mẹ vào đi cửa không khóa!"
Mị Nguyệt bước vào, nàng ngồi xuống cạnh Minh và nói : " Ngày mai mẹ phải đi xa một chuyến, khoảng hai tuần sau mới về được con ở nhà nhớ ngoan nhé."
"Ủa mẹ đi đâu cho con theo với!" Minh dở trò nũng nịu ôm eo nàng và nói.
"Khi mẹ về sẽ kể con nghe!" Mị Nguyệt xoa đầu con trai nói.
"Mẹ à, mẹ có từng suy nghĩ sẽ gả cho ai đó chưa?" Minh chợt hỏi.
"Sao con lại nói vậy?"
"Tại con thấy mẹ rất đẹp! Rất nhiều người để ý nữa."
"Con ngốc! Thôi ngủ đi mẹ về phòng đây."

Sáng hôm sau, chào tạm biệt Mị Nguyệt xong cũng là lúc hai thằng Hắc Phong và Bạch Đường hớt hải chạy đến hoảng hốt nói : " Không xong rồi! Động của chúng ta bị xâm lược."
"Xâm lược? Mau đi."
Khi cả ba đến nơi, căn lều của bọn hắn đang bị ba tên khác cũng khoảng cùng tuổi đốt cháy phừng phừng. Hắc Phong gầm lên : " MẤY THẰNG CHÓ KIA!"
mấy tên kia thấy ba người bọn Minh đến thì cười kinh bỉ : " Haha...bọn trẩu đến rồi này! Biến ngay bây giờ chỗ này là địa bàn của các anh đây."
"Địa bàn cái đầu chúng mày!" Bạch Đường nghiến răng rồi lao tới, bọn kia thấy vậy hai tên lao ra cản hắn rồi cả 6 tên cùng đánh đấm túi bụi.
Đang cân kèo, chợt một trong ba kẻ kia bùng phát sức mạnh vượt trội rồi tung đấm áp đảo cả ba người bọn Minh khiến tất cả ngạc nhiên.
Tên đó đứng thẳng người cười cao ngạo ra vẻ đắc ý : " Há há...linh hồn thức tỉnh rồi, để xem tao dạy dỗ bọn mày đây."
Kết quả là bọn Minh bị ăn hành rồi lết thân tàn về nhà Minh để dưỡng thương.
"Nhẹ tay thôi!" Minh rú lên khi Hắc Phong đắp thuốc giảm đau vào vết thương sau lưng hắn. Bên này Bạch Đường đang cầm quả trứng gà lăn trên vết bầm mắt, vừa nói vừa xuýt xoa : " Mẹ bọn nó! Chẳng lẽ chúng ta để mất địa bàn như vậy sao?"
"Không phải vội! Đợi chúng ta khôi phục thương thế rồi đoạt lại."
"Bằng cách nào?"
"Thực Lực!" Minh nắm chặt tay, vẻ mặt đầy quyết tâm nói.