Vạn Yêu Thần Giới

Chương 7 : Oan

Ngày đăng: 01:28 27/06/20

"Máu?"
Minh ngẩng đầu lên, một cảnh tượng khiến hắn hết hồn tim muốn rớt ra ngoài. Hắn ngã ra đất cố lùi lại tránh thứ bên trên, miệng không ngừng la ó : " A chết ta...chết ta a!"
Phía trên Minh là một xác người treo lủng lẳng trên cành cây. Cái xác là một nữ nhân với cơ thể đầy vết thương và quần áo rách nát như đã bị hàng chục tên đàn ông cưỡng dâm. Sợi dây trói hai tay cô gái và cái đầu be bết máu gục xuống, gương mặt bị cào đến hưng hỏng nặng.
Minh sợ vỡ mật, vội dập lửa rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng khi hắn vừa quanh lưng đi thì có tiếng động khiến hắn lạnh sống lưng, tiếng nói phát ra từ cô gái, một giọng nói yếu ớt đáng thương : " Cứu!"
Minh dừng chân, dù rất sợ nhưng hắn không lỡ rời đi và cũng không đủ can đảm quay lại. Rồi SaTan lên tiếng : " Cứu hay không là tùy ngươi."
Hắn sợ, hắn do dự, nhưng hắn không đành lòng và hắn quay lại lấy hết can đảm mình có mang cô gái xuống. Sau một lúc trật vật thì hắn đã đặt cô gái trên đất, lúc này gương mặt nát bét kia càng khiến hắn dù không biết nàng là ai mà trong lòng vẫn nổi lên một niềm chua xót không thôi.
Rồi cô gái cố nói gì đó, nói bé đến mức hắn phải ghé tay xuống nghe những lời chăn chối cuối cùng.
"Ta xin lỗi!" nói một câu ngắn gọn, cô gái há miệng để lộ hai chiếc răng nanh đang mọc dài ra và cắn phập vào cổ Minh khiến tên này không kịp phản hứng mà lãnh chọn cảm giác đau đớn nơi cổ mình. Sau đó tay chân cô gái chợt vung lên tóm chặt tứ chi hắn không cho cử động, một cô gái như xác chết lại có một lực khống chế rất mạnh, Minh vô lực vùng vẫy. Hắn cảm thấy máu của mình đang dần dần rời khỏi cơ thể.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, đột nhiên một luồng linh lực hắc ám từ cơ thể hắn xuất hiện bao quanh cơ thể của cả hai.
Minh bất tỉnh tại chỗ, sau khi tỉnh lại thì thấy mình vẫn đang nằm ở vị trí cũ liền hoảng hồn bật dậy vì sợ cô gái kia tiếp tục hút máu mình nhưng bên cạnh hắn lúc này là một cái xác không khốc như khô mực. Minh lăn ra bất tỉnh lần nữa vì quá sợ hãi.
Sau khi tỉnh lại lần hai thì hắn, cảm giác lắc lư và tay chân không thể cử động. Hóa ra là do tay chân mình không biết từ lúc nào đã bị trói chặt, miệng bị dán chặt.
Mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo rằng mình đang bị ai đó chở đi bằng xe ngựa. Nhưng vì không thể nói cũng chẳng thể cử động tay chân, Minh đành dãy giụa điên cuồng khiến chiếc lồng nhốt hắn lắc lư phát ra tiếng khẽo khẹt của gỗ.
Đang loay hoay, chợt hắn cảm giác như sau lưng mình có thứ gì liền nghoảnh lại liếc và không còn tim để mà thót khi cái xác khô khốc kia đang nằm cạnh hắn bất động.
"Mày nói xem thằng này sẽ bị xử ra làm sao?" Chợt một giộng ồm ồm phát ra khiến Minh quên đi sợ hãi mà nằm im nghe ngóng. Giọng nói này là của tên đánh xe.
Bên cạnh tên đánh xe là hai tên nữa, cả ba cùng xôn xao : " Éo biết! Nhưng chắc là sẽ bị ngũ mã phanh thây hoặc lăng trì."
"Bỏ mẹ!" SaTan lên tiếng mắng rồi im lặng khiến Long lo lắng hỏi : " Lăng trì là cái gì?"
"Ngu! Lăng trì là một kiểu hành hình từ thời xưa, chuyên dành cho những tử tù mắc tội như hiếp dâm, giết người, phản động, bất hiếu với cha mẹ....
Lăng trì là dùng một con dao nhụt lóc từng miếng thịt trên người cho đến khi chết. Việc này với việc sử trảm thì dã man hơn nhiều, thà cắn lưỡi mà chết còn hơn."
Minh như sét đánh ngang tai, hắn nghĩ đến cái xác của cô gái. Không muốn hay muốn thì lúc đó chỉ có hắn ở đó nên tội giết người không tránh khỏi, có thể không phải do hắn giết nhưng ai làm chứng cho hắn.
"Định mệnh...cứu!"
"Ặc! Cứu kiểu gì?"
"Ơ sao mày hỏi tao?"
Sau một quãng đường, Minh bị áp giải như tội phạm ra giữa quảng trường lúc hắn kiểm tra linh hồn. Có rất nhiều người đã tụ tập ở đó như được thông báo trước, với bản mặt bị te tua của hắn thì ít ai nhận ra hắn là kẻ có linh hồn tư chất hắc ám. Chỉ có một số người tinh mắt nhận ra trong đó có Dạ Huyền, nàng vừa phát hiện Minh đã biến mất thì vội vã đi tìm nhưng sợ mọi người biết nên đã cải trang. Khi đi đến quảng trường thấy mọi người tập trung nên tiến lại xem và thấy mọi chuyện
Nàng định lao lên cứu hắn, với cấp độ của nàng thì việc mang hắn an toàn rời khỏi đây hoàn toàn có khả năng. Nhưng chợt một bàn tay vỗ mạnh vào đầu khiến nàng bất tỉnh và được đỡ lấy bởi một người cũng bịt mặt và hắn mang nàng rời đi mà không ai hay biết.
Vì bị đánh cho bầm dập, Minh không có sức kháng cư mà đành để hai tên lính treo hắn lên một dàn hỏa thiêu nhưng không có củi hay lửa. Sau khi hắn lơ lửng, mọi người mới dần đoán ra thân phận của hắn.
"Hình như là tên hồi sáng có lên kiểm tra và nhận linh hồn tư chất hắc ám!" Một người bán tính bán nghi nói.
Đúng lúc đó, một trong ba kẻ áp giải Minh bước lên hắng giọng nói to cho tất cả nghe thấy : " Tên này bị trúng tôi phát hiện khi đang đi tuần tra, hắn ta chính là ma cà rồng trong những lời đồn."
"Vô lý!"
"Hư cấu! Bằng chứng đâu?"
Mọi người la ó đòi đưa ra bằng chứng, không phải vì mọi người nghĩ Minh vô tội mà họ tò mò về ma cà rồng, giống loài chuyên đi hút máu để sống.
Tên đang nói liếc về phía hai tên đàn em, như hiểu ý hai tên đàn em bê cái xác khô khốc của cô gái ra để làm bằng chứng. Mọi người giật mình khi nhìn thấy cái xác, nhiều trẻ con còn òa khóc và được mẹ chúng dỗ dành.
"Đây đã đủ chứng minh chưa? Mọi người đều biết để rút sạch máu của một người thì có ma cà rồng làm được." Tên kia tiếp tục nói với vẻ mặt đắc ý.
Một người bực dọc : " Sao các ngươi khẳng định là hắn làm?"
"Đơn giản thôi, ta nhớ không lầm thì tên này có tham gia buổi kiểm tra linh hồn đúng không?"
Mọi người không đáp thay cho lời khẳng định, tên kia nói tiếp : " Và hắn được xác định có linh hồn tư chất hắc ám đúng chứ?"
Bấy giờ mọi người mới nghĩ lại, một kẻ có tư chất không ai có thì có thể sẽ làm được những việc không ai làm được. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Minh với nét kinh tởm và sợ hãi, họ bắt đầu la ó : " Nếu vậy thì sử trảm nó! Không cho nó đẻ trứng."
"Không được! Phải lăng trì."
Thái độ lật mặt còn nhanh hơn cả người yêu cũ của họ khiến Minh đang uất ức tội cùng nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc im lặng.
SaTan lên tiếng : " Xem ra số ngươi và ta tận rồi."
"Ủa chẳng phải hắn và công chúa có quen nhau sao, tại sao không tới cứu hắn?"
"Ngươi điên sao? Giết người vẫn là giết người, lại lôi quan hệ rộng ra."
"Mau giết chết hắn đi, giết!"
"Được!" tên kia đứng đó nãy giờ lên tiếng rồi vác thanh đao lớn về phía Minh sát khí đùng đùng.
Ở thế giới này không cấm giết người nhưng cũng không khuyến khích giết người. Nếu ngươi có bản lĩnh giết người và không bị bắt thì ngươi an toàn, nhưng ngươi giết người mà bị bắt thì xem như ngươi xong đời.
Lưỡi đao sắc bén kề lên cổ Minh nhưng không cắt phăng đầu hắn mà từ từ rạch một đường dài và sâu xuống tới ngực khiến hắn đau đớn gào to : A...A!"
Rạch đến đâu máu tuôn ra đến đó, khi tên cầm đao đang đắc ý thì một bóng trắng lướt đến chém bay đầu hắn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Áo trắng tung bay, một thân hình mỹ nữ hiện ra trước bao ánh mắt. Nàng quay sang nhìn Minh với vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy nghi vấn : " Ngươi tên gì?"
Nàng hỏi xong và nhận ra hàng loạt người đang xông về phía nàng thì linh lực mạnh mẽ bộc phát ra khiến tất cả ngã nhào rồi nàng mang hắn rời đi, biến mất nhanh như lúc xuất hiện.
"Mau phát lệnh truy nã! Không thể để một tên nguy hiểm như vậy được tự do nếu không sẽ không phải một người chết!"