Vạn Yêu Thần Giới

Chương 6 : Thiên Tài Hay Phế Vật

Ngày đăng: 01:28 27/06/20

"Ư...ư!" Tiếng rên nhẹ nhàng của Dạ Huyền phát ra trong cổ họng khi âm đạo ướt át của nàng bị thứ dương vật cứng nóng kia xâm nhập.
Nhịp đẩy nhẹ nhàng.
Hơi thở nóng ấm.
"Nó bự quá chàng..A...Ư...A!" Dạ Huyền sướng khoái cảm nhận thứ kia tách âm đạo mình ra mà dũng mãnh tiến vào. Eo nàng uốn éo mềm mại, ngực tròn bị tay ai đó chụp vào mà nhào nắn.
Cứ vào ra như vậy cho tới khi Dạ Huyền rên mạnh, hai tay hai chân bấu chạt lưng Minh và cả cơ thể bắt đầu co giật lên đỉnh của tột cùng sướng khoái. Sau đó Minh cũng xuất cạn tinh vào sâu trong nàng rồi rút dương vật ra đem kề lên môi mềm của nàng. Dạ Huyền e thẹn há miệng nhận lấy khúc thịt cứng nóng còn đang dính đầy dâm thủy của nàng mà bú mút say xưa, hai người quần nhau thêm vài hiệp nữa rồi nằm ôm nhau ngủ ngon lành.
Mỗi đứa trẻ khi đến 12 tuổi đều thức tỉnh linh hồn, linh hồn cường đại hay phế vật cũng rất quan trọng bởi nó quyết định rất lớn đến quá trình tu luyện của kẻ đó. Ngươi có linh hồn cường đại thì ngươi sẽ là người chọn công pháp tu luyện phù hợp để học còn ngươi có linh hồn phế vật thì công pháp tu luyện sẽ không có mà phải tự đi tìm hoặc tước đoạt của kẻ khác, hoặc là ngươi chịu mang danh phế vật và cả đời không thể thành Luyện hồn giả.
Minh tính về nhà nhưng Dạ Huyền không cho đi, hắn đành miễn cưỡng ở lại thêm vài ngày. Sáng sớm, hắn đang ngồi trên giường xếp bằng vừa trò chuyện với SaTan trong đầu để tìm công pháp luyện hồn phù hợp.
Nhưng linh hồn cường đại hay phế vật cũng phải được kiểm tra để biết mà bồi dưỡng cho phù hợp. Thế là Minh bị Dạ Huyền lôi đi.
Thiên Lang Trấn tại quảng trường trung tâm hôm nay đông đúc lạ thường, chính là vì hôm nay là buổi kiểm tra mỗi năm một lần dành cho những đứa trẻ vừa tròn 12 tuổi. Sau khi tới quảng trường, Dạ Huyền giao nhiệm vụ trông coi Minh cho một tên thuộc hạ vì đích thân công chúa không nên xuất hiện ở đây vào lúc này mà phải ở một vị trí khác.
Minh nhìn dáo dác xung quanh, có rất nhiều đứa trẻ như hắn tại đây cũng đang háo hức chẳng kém. Vừa háo hức vừa lo sợ.
Vì là người nơi khác đến nên Minh phải đi đăng kí mới được cấp quyền kiểm tra và có tên trong danh sách. Đi theo tên thuộc hạ của Dạ Huyền cho có lệ chứ thực ra mấy việc này hắn đều biết hết.
Lúc này, tại vị trí một lầu cao có một ông lão đang ngồi uống trà chuẩn bị theo dõi buổi kiểm tra chính là Lang Thiên Đạo. Lão rung đùi vuốt râu ngoắc hỏi người bên cạnh : " Công chúa đâu?"
"Dạ thưa công chúa đang tới ạ!"
"Con đây!" Dạ Huyền xuất hiện và ngồi xuống bên cạnh Lang Thiên Đạo.
"Con nghĩ kĩ chưa? Giao cả tương lai của mình cho một người không rõ lý lịch gia thế." Lang Thiên Đạo hỏi, lão muốn nghe câu trả lời của cháu gái mình ngay lập tức.
Dạ Huyền thận trọng đáp : Vì muốn chắc chắn lên con mới đem hắn tới đây để kiểm tra."
"Vậy nếu hắn có linh hồn cường đại thì sao? Linh hồn phế vật thì sao?"
"Thì con sẽ...." Dạ Huyền chưa nói hết thì tiếng người tổ chức buổi kiểm tra thông báo giờ lành đã điểm và mời mọi người không phận sự lui ra xa khỏi quảng trường để bắt đầu kiểm tra.
Trên quảng trường được đặt một vòng tròn kết bằng từ linh lực và lần lượt những người có tên trong danh sách lên kiểm tra.
có tổng cộng 6 loại tư chất dựa theo màu sắc. Đen - trắng - vàng - tím - lam - đỏ. Đỏ là tư chất mạnh nhất và được coi là tuyệt đỉnh thiên tài, rất ít người có loại tư chất này nên nếu ai sở hữu nó thì coi như tương lai rộng mở phía trước. Đen là tư chất thấp kém nhất nhưng không ai biết nó thấp kém đến mức nào vì trong lịch sử chưa từng ghi chép thông tin về người nào có tư chất đen.
Từng người một lên kiểm tra, đa phần là tư chất màu trắng và vàng. Dù sao thì tư chất màu tím trở đi đều được xếp vào hàng hiếm có nên ai cũng mong mình sẽ có màu tím trở lên nhưng đến khi số người gần hết cũng chẳng có ai có nổi màu tím. Minh là người cuối cùng lên kiểm tra trong sự tò mò của mọi người, có người nhận ra hắn : " Ô xem kìa có phải thằng hôm trước đi cùng công chúa không?"
"Đúng nó rồi! Hình như nó không phải người ở đây."
Minh hồi hộp muốn nhảy tim ra khỏi lồng ngực, tương lai của hắn đang chuẩn bị được báo trước và tất cả mọi người chết lặng khi vòng sáng linh lực dưới chân hắn sáng lên cùng màu với màu tư chất của hắn.
"Màu đen!"
Một khoảng câm lặng, không ai kinh bỉ cũng không ai diễu cợt hắn vì ai cũng biết tư chất đen chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Cho dù nó xếp thấp nhất đi chăng nữa thì sẽ có hai trường hợp xảy ra, một là loại tư chất này quá khủng bố, khủng bố đến mức không ai có và trường hợp thứ hai là loại tư chất này quá phế vật, phế vật đến mức cũng không ai có.
Vậy hắn là tuyệt đỉnh thiên tài hay tuyệt đỉnh phế vật, không ai biết cũng không ai dám khẳng định. Ngay cả Lang Thiên Đạo kiến thức uyên thâm cũng không dám khẳng định rằng thằng cháu rể tương lai này sẽ là gì, lão chỉ chờ thái độ của cháu gái mình.
Dạ Huyền mắt đẹp long lanh nhìn Minh đang đứng phía dưới, hào quang hắc ám vẫn đang tỏa ra dưới chân hắn. Nàng không biết nên vui hay nên buồn, suy nghĩ vài giây nàng lên tiếng : " Hắn phải rời khỏi đây!"
Lang Thiên Đạo nhìn cháu gái, lão hỏi nhỏ : " Con muốn đuổi hắn đi? Được vậy để ta!"
Dạ Huyền lắc đầu : " Con không đuổi hắn đi mà con sẽ đi cùng hắn."
Minh đứng ngây người mãi mới chịu xuống dưới, hắn chán nản : " Địu mé giờ sao đây? Màu đen thì làm ăn éo gì nữa!"
SaTan đồng thuận : " Ừ ngươi phế rồi hay là đi tự tử đi cho đỡ nhục."
"Ặc! Việc gì phải tự tử, Dạ Huyền còn đang chờ ta về kia."
SaTan hỏi : " Ngươi nghĩ ngươi còn có cửa với nàng sao? Người ta là công chúa đó, cao quý cỡ nào ngươi biết không?"
Minh cười : " Thì càng hay, sóng gió phủ đời trai thì tương lai nhờ nhà ngoại."
SaTan mắng : " Ngu! Ngươi có khả năng lo cho nàng tương lai hạnh phúc sao?"
Một khoảng im lặng, Minh nhanh chân trở về phòng nhưng trước khi về thì hắn bị chặn đường bởi một đám trẻ khác cũng khoảng tuổi hắn, bọn chúng cũng vừa kiểm tra tư chất xong.
"Tránh ra!" Minh lạnh lùng boy nhìn thằng cầm đầu nói.
Thằng cầm đầu tên là Lang Liêu, là một công tử nhà giàu và yêu thầm Dạ Huyền công chúa. Lại nghe mọi người nói rằng Minh là thằng mấy ngày nay hay qua lại với nàng thì sinh lòng ghen ghét, thừa dịp kiểm tra tư chất để dạy dỗ một bài học.
Minh bị đánh cho bầm mắt, nằm dài trên đất với đầy thương tích trên người. Hắn gượng dậy nhưng bị hai tên lao vào khống chế, hắn mắng : " Có ngon thì đánh solo với tao, kéo cả đám ăn theo đàn nhục lắm."
"Lắm mồm!" Lang Liêu tung đá vào đầu Minh rồi mắng xỉ nhục : " Sao lại nhục? Người nhục là mày mới đúng. Khôn hồn thì tự biết đường rút lui, còn để tao gặp cái mặt chó của mày nữa thì xuống nằm với giun nhé."
Minh lết thân tàn về phòng sau khi ăn thêm một trận đòn nữa, hắn ra đi trong đêm tối nhưng không phải vì sợ lời đe dọa của Lang liêu.
Theo sự chỉ đường của SaTan lên Minh biết chính xác đường về nhà. Đi được nửa ngày đường thì dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.
Đang ngồi nướng củ khoai lang, Minh giật mình khi một giọt máu từ trên cao rơi xuống tay hắn.