Vạn Yêu Thần Giới

Chương 5 : Số Hưởng

Ngày đăng: 01:28 27/06/20

Lang Tộc là tộc linh thú hùng mạnh nhất khu rừng này và toàn bộ vùng thị trấn gần đó là nơi cư ngụ của Lang Tộc. Người ta gọi thị trấn này là Thiên Lang trấn, nơi ở của tộc trưởng là một ngôi nhà lớn cấu thành gỗ và đá, Tộc trưởng Lang Tộc là một lão già 80 tuổi râu tóc bạc phơ tuy vậy vẫn còn rất nhanh nhẹn và sung sức trái ngược hoàn toàn với tuổi tác. Lão đang ngồi hút điếu cày ở góc phòng với vẻ mặt phê pha thì có người chạy vào bẩm báo.
"Thưa tộc trưởng! Công chúa đã trở về."
"Ừ! Kệ con bé bướng bỉnh đó, để xem nó bày trò gì!" Lão già hừ nhẹ rồi nói, sau đó ra lệnh cho tên kia lui ra còn mình tiếp tục rít thêm một hơi thuốc rồi ngửa mặt lên phê pha nhả khói.
Minh lúc này đang nằm trên đống cỏ khô mà nghĩ kế thoát ra, chợt Dạ Huyền vỗ vào đầu hắn rồi nói : " Ngươi đó! Lát nữa gặp ông nội ta nhớ im miệng nghe chưa."
"Gặp ông nội nàng làm gì?" Minh nghĩ thầm, một cảm giác bất an hiện rõ trong đầu. Hắn liền hỏi SaTan : " Vụ này là sao?"
"Ẹc! Ta chỉ có thể cho ngươi kiến thức chứ không đọc được suy nghĩ người khác nha, cô gái này nghĩ gì làm sao ta biết được." SaTan tức giận mắng.
Nhận ra mình hỏi ngu, Minh hỏi tiếp : " Vậy chúng ta đang đi đâu đây?"
"Đến Thiên Lang Trấn, địa bàn của Lang tộc." SaTan đáp.
"Đậu mé đến đó rồi làm mồi cho sói à huhu!" Minh mếu máo khổ sở.
Khoảng nửa tiếng sau, xe ngựa tiến vào một thị trấn đông đúc. Tiếng bàn tán về một tên nhóc bị trói trên xe cỏ nhanh chóng lan đi, bởi nơi này việc trói người thường rất lạ.
"Chỉ là bị trói thôi mà, có cần bàn tán sôi nổi như gặp ido thế không?" Minh cay cú mắng thầm.
SaTan mắng lại Minh : " Ngu! Đây là Lang tộc, người của Lang tộc rất ưu tự do không gò bó nên trói và nhốt sẽ không xuất hiện trong phong tục của họ. Nếu bắt được kẻ thù họ sẽ giết hoặc là ăn thịt mà thôi."
"Đậu!" Minh dựng tóc gáy khi nghe đến từ ăn thịt, quả là dã man mà.
Đi tiếp một đoạn, cuối cùng cũng đến nơi ở của tộc trưởng. Dạ Huyền xuống xe rồi tóm lấy minh mà lôi vào trong trước sự ngăn cản của hai tên lính gác, hai tên này mặc đồ như sợ săn và đây cũng là quần áo đặc trưng của Lang Tộc.
"Hỗn xược! Dám cản đường ta." Dạ Huyền lên giọng mắng, nàng bỏ mũ chùm đầu xuống để lộ khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài bồng bềnh khiến hai tên lính sợ hãi quỳ rạp xuống : " Xin thứ lỗi thưa công chúa!"
"Hừ! Ông nội có nhà không ta muốn gặp?"
"Dạ tộc trưởng trong phòng ạ!"
Hai tên lính dạt ra hai bên để Dạ Huyền kéo cổ Minh vào trong. Hai tên nhìn nhau rồi thở dài thương cảm với số phận hẩm hiu của Minh vì rơi vào tay vị công chúa tàn bạo.
Minh cũng lờ mờ đoán được điều gì sắp xảy ra với hắn, mồ hôi vã ra như tắm vì hoảng sợ.
Thấy có người bước vào mà không xin phép, lão già đoán ngay là cô cháu gái ngỗ ngược của mình thì không khỏi thở dài vừa bước ra vừa ngao ngán nói : " Chịu về rồi đó à!"
"Ông nội! Con có quà cho người đây." Dạ Huyền nói sau đó lôi Minh vào đứng cạnh nàng mà mỉm cười một cách miễn cưỡng.
Đang uống ngụm nước, lão già giật mình phun nước tung tóe khi nhìn thấy Minh đứng đó, quả thật là dũng cảm nha!
"Con cái nhà ai mà can đảm dữ, dám qua lại với cháu gái mình?" Lão già nghi hoặc nghĩ thầm, nhưng bên ngoài tỏ ra bình thản nói : " Hắn là ai?"
"Cháu rể của người đó! Đúng như người muốn nhé." Dạ Huyền cởi trói và dẻ bịt miệng cho Minh rồi khoác tay hắn tỏ vẻ thân thiết rồi ghé miệng hôn vào má hắn, nhưng thực ra là nói nhỏ đe dọa : " Làm theo những gì ta nói không thì ta cắt!"
Địu mẹ xui gì mà xui như chó, cứ tưởng ăn được gái ngon ai ngờ gặp đúng sư tử hà đông, đời này hắn nát rồi.
Dạ Huyền giới thiệu : " Đây là ông nội ta cũng là tộc trưởng của Lang tộc, tên ông là Lang Thiên Đạo. Còn đây là phu phân tương lai của cháu tên là...." Dạ Huyền giật mình khi nàng cũng chả biết tên của hắn là gì.
Minh nhanh nhẹn đáp gọn : " Thiên Minh, cháu tên Thiên Minh nghe uy danh oai phong lẫm liệt của ngài đã lâu giờ mới có dịp diện kiến quả là có phúc cho cháu."
Lang Thiên Đạo vuốt râu hài lòng : " Được, mồm mép không tệ. Nhưng còn phải xem ngươi có tài cán gì mà muốn lấy cháu gái ta trước đã."
Dạ Huyền xua tay : " Thôi bỏ đi ông ạ! Hắn không có tài cán gì đâu."
"Thằng này dũng cảm thật!" Lang Thiên Đạo thầm khen, nhưng vẻ ngoài tỏ ra khó chịu : " Không được! Không có tài cán gì làm sao có thể đủ tiêu chuẩn. Ít nhất cũng có tài lẻ nào chứ!"
"Ặc! Giờ sao?" Minh nói nhỏ với Dạ Huyền khiến nàng bên cạnh cũng bối rối chẳng kém mắng lại : " Ngươi có tài cán gì thì thể hiện đi, sao lại hỏi ta?"
"Ta đâu có tài cán gì đâu! Mới thức tỉnh linh hồn từ đêm qua."
"Ngươi đúng là vô dụng thực sự!" Dạ Huyền mắng chua chát.
Thấy hai đứa trao đổi bí mật qua lại, Lang Thiên Đạo còn tưởng hai đứa nó yêu nhau quá mà tâm sự bí mật thì liền tạo điều kiện : " Thôi bỏ qua vụ tài cán gì đó đi, hôm nào kiểm tra cũng được. Giờ hai đứa lui xuống cho ta nghỉ ngơi được rồi."
"Dạ! Con đi trước." Dạ Huyền nhanh chóng mang Minh về phòng mình.
"Nè cô hơi quá đáng rồi nha!" Minh lên giọng khi bị Dạ Huyền đẩy ngã ra giường rồi đè lên hắn.
Bị nàng mắng là vô dụng bất tài, trong lòng Minh cả thấy khó chịu vô cùng. Linh hồn vừa mới thức tỉnh, thiên phú còn chưa kích hoạt nữa mà đã bị mắng là phế vật. Thiếu điều hắn không dám chửi lại vì sợ sức mạnh của nàng.
Đè cơ thể mềm mại của mình lên người Minh, Dạ Huyền lườm hắm rồi nói : " Ngươi có sao thì ta nói vậy thôi! Không phải vô dụng thì chứng minh ta xem."
"Là cô nói đấy nhé! Ta sẽ khiến cô mở mang tầm mắt." Minh nghiến răng rồi xoay người vật Dạ Huyền xuống mà hôn lên môi nàng, tay hắn bay ngực áo nàng ra hồi hung hăng sờ nắn bộ ngực căng tròn đầy đặn.
"Ư...ư!" Dạ Huyền rên nhẹ, thực ra nàng nói vậy chỉ muốn kích thích máu dâm trong người Minh mà nàng vô tình biết được sau lần đầu quan hệ, một phần vì nàng cũng nhớ hắn vì hắn là người đầu tiên tiếp xúc thân thể với nàng.
Nhưng Minh tưởng nàng kinh thường hắn thực sự, liền mạnh tay cởi bỏ y phục đen trên người nàng rồi bắt đầu mân mê để cho nàng biết thế mạnh của hắn. Sau khi tháo tung hết quần áo của nàng ra khiến thân thể tuyệt trần phơi bày trước mặt, Minh không lỡ bạo lực tình dục cái cơ thể tuyệt đẹp ấy nên chỉ nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ư..ta biết mà! Chàng không lỡ làm ta đau." Dạ Huyền ôm lấy Minh rồi nói, vẻ mặt nàng đỏ lên vì xấu hổ và hạnh phúc.
"Đâu có ta..ta chỉ!" Minh không biết đối đáp sao thì chợt làn môi thơm ngọt của Dạ Huyền lần nữa áp vào môi hắn một cách chủ động để ngăn ngắn nói thêm.
Nàng rời môi hắn và nhẹ nhàng nói : " Từ cái lần đầu giữa ta và chàng xảy ra chuyện thì ta đã thích chàng rồi. Từ lúc đó không khi nào ta không nghĩ đến chàng."
Từ một cô gái tàn bạo ương bướng, nàng thay đổi hoàn toàn khiến Minh vô cùng bất ngờ. Rồi hắn ngắm kĩ nàng hơn, tuyệt sắc , tuyệt sắc mà thêm chút thẹn thùng thì còn gì đáng yêu bằng. Hóa ra thiên thần ở ngay trước mặt chứ chẳng đâu xa.
Nàng tiếp tục nói : " Thực ra ông nội luôn muốn tìm chồng cho ta! Nhưng toàn những tên hám danh hám lợi với chức thiếu tộc trưởng khi làm chồng ta chứ chẳng hề yêu ta thật lòng. Không ai chịu nổi tính cách của ta nên chỉ sau vài ngày tiếp xúc bọn họ đều bỏ cuộc."
"Nhưng chàng thì khác! Ta có linh cảm chàng sẽ mang lại hạnh phúc cho ta nên ta quyết định đem chàng về đây. Chàng đồng ý gả cho ta chứ?"
Đôi mắt đen láy long lanh nhìn Minh đợi câu trả lời, Minh cảm thấy hơi bị ngược ngược khi hắn đang được một nữ nhân hỏi cưới, hoàn toàn ngược với thế giới cũ của hắn là người nam hỏi cưới người nữ.
"Ta mới có 12 tuổi à! Cưới thì có hơi sớm quá. Đợi ta lớn thêm chút nữa được không." Minh nói, thực ra hắn cũng có chút cảm tình với Dạ Huyền nhưng vì nàng hung dữ quá lên ngại nói ra. Nhân dịp này đánh dấu chủ quyền luôn, Minh hôn vào làn môi của nàng mà tham lam chiếm chọn lưỡi mềm.
"Ưm..ưm!" Dạ Huyền rên rỉ cảm nhận kích thích nơi cơ thể bị tay Minh cờ nắn lung tung. Rồi hắn tự động cởi quần áo của mình khiến hai cơ thể trần trụi ép sát vào nhau, nụ hôn nồng cháy như bất tận.
Rời môi thơm của Dạ Huyền, Minh cúi xuống hôn chiếc cổ trắng ngần của nàng khiến nàng rùng mình thích thú.
"Ư...ta sẽ đợi chàng! Chỉ cần chàng hứa sẽ lấy ta thì bao lâu ta cũng đợi." Dạ Huyền e thẹn nói, tay nàng ôm lấy đầu Minh xoa xoa mái tóc ngắn của hắn.
Minh kề khúc thịt nóng hổi của mình vào động thiên thai của nàng rồi khẽ trêu :
"Sao ướt thế này?"
"Còn hỏi nữa! Tại chàng hết đấy." Dạ Huyền nũng nịu đấm vào ngực Minh mắng yêu.
"Ây da vậy để ta khắc phục!" Minh cười rồi khẽ đẩy mông khiến dương vật từ từ tiến vào trong nàng một cách chậm rãi mà sướng tận óc.