Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
Chương 28 : Mê trong mê
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
Bước đi của Phó Vọng Niên và Thanh Dao vì do Thanh Dao có mang nên chậm hơn nhiều, lúc hai người sân thi đấu, quanh sân thi đấu đã vây đầy người.
Quanh người đều là một mảnh ồn ào, Phó Vọng Niên nhìn quanh một cái lại không tìm được một vị trí tốt, lông mày hơi động, không khỏi liếc chỗ đại biểu của Kim Ngọc Đường một phen.
Ngồi ở đó vẫn là nam nhân trung niên lần trước thấy, lão ta như là cũng đang tìm kiếm người, nâng mắt nhìn xunh quanh một cái. Phó Vọng Niên quay đầu đi, sau đó mang theo Thanh Dao chuyển đến một góc.
Thanh Dao tưởng hắn là tìm được vị trí, liền im lặng theo hắn đến một góc khác. Hai người vừa đi, tầm mắt của nam nhân đó liền rơi đến bên này, sau đó lại dời qua bên khác.
"Ở đây nhìn thấy không?" Phó Vọng Niên nhìn thấy góc này đã không thấy được chỗ đại biểu kia, mới dừng bước chân.
Thanh Dao không trả lời, lại có chút ngây ra, Phó Vọng Niên nghi hoặc nhìn y, lại thấy y nhìn một chỗ ngây người, nhìn theo tầm mắt y.
Thanh Dao lúc này nói: "Phu quân, ta vừa nãy hình như nhìn thấy ca ca."
Phó Vọng Niên quay đầu, hắn không nhìn thấy người quen, lại không biết có phải Thanh Dao nhìn lầm không.
"Tiểu Dao có phải nhìn lầm không, sao ta không nhìn thấy."
Thanh Dao lại nhìn bên kia, lại không thấy bóng dáng nữa, xoay đầu nhìn Phó Vọng Niên.
"Có lẽ là ta nhìn lầm!"
"Tiểu Dao là nhớ ca ca rồi sao?"
"Có chút."
Phó Vọng Niên im lặng nhìn y, lại không nói, có lẽ hắn hiểu tâm tình của y, lúc ở trấn Hoa Dương tuy rất lâu không gặp, nhưng kia dẫu sao là cùng ở một tiểu trấn, mà hiện tại lại là cách khoảng cách xa xôi.
"Chờ thân thể tiểu Dao dưỡng tốt, chúng ta hỏi lại đại phu xem có thể viễn hành không, nếu có thể, chúng ta liền về, được không?"
Thanh Dao đứng một lúc, cảm thấy có chút mệt, liền cả người dựa lồng ngực vạm vỡ ở sau lưng, đáp: "Ừm."
Phó Vọng Niên cười với y, sau đó vén tóc rơi bên khóe mắt y lại, lúc này mới an tâm nhìn biểu diễn trên đài.
Trận đấu thứ hai cách trận đầu tiên hơn nửa tháng, mấy tửu lâu trên đài thi đấu so với lần trước còn muốn dụng tâm hơn, nhìn nguyên liệu họ chuẩn bị cũng biết thi đấu lần này cẩn trọng hơn lần trước rất nhiều.
Phó Vọng Niên im lặng nhìn mấy đầu bếp kia xắt đồ ăn, bỏ vào chảo, xào đảo, ra món.
Đột nhiên cảm thấy không thú vị, hắn lúc trước làm đầu bếp chỉ là hi vọng có thể bày món hắn thích ra cho người hiểu mỹ vị trong đó.
Phượng cha sau khi tiễn đại phu đi, về trong phòng liền thấy Phó Vọng Niên ngồi trước giường si ngốc nhìn Thanh Dao mê man.
Nhẹ nhàng đi đến bên giường, ra hiệu Phó Vọng Niên ra ngoài nói chuyện, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, liền đứng lên theo Phượng cha ra phòng ngoài.
Phó Vọng Niên lúc này cũng tin Phượng cha này thật là thúc thúc của Thanh Dao, tuy không rõ ông vì sao sẽ ở nơi này, nhưng chuyện năm đó ông xem ra hẳn là biết.
"Thúc thúc xem ra hẳn là biết mấy chuyện năm đó?"
"Ngươi đã là phu quân của tiểu Dao, vậy ta nói ngươi biết cũng không sao."
Phượng cha thở dài một hơi, từ từ nói chuyện xưa.
Hóa ra, a cha của Thanh Dao chính là đương gia của tửu lâu Phẩm Thanh Uyển có tiếng của Vinh Đô, Phẩm Thanh Uyển năm đó không chỉ là vang khắp Vinh Đô, còn thu hút không ít thương phái và nhân sĩ bên ngoài đến.
Mà năm đó cũng đúng lúc đụng một trận thi đấu trù nghệ, hai lần thi đấu trước, Kim Ngọc Đường kia và Phẩm Thanh Uyển là mỗi bên thắng một lần.
Nhưng tuyệt đối không ngờ đêm trước trận đấu định thắng bại cuối cùng, Thanh phủ liền bị một trận hỏa hoạn vùi lắp.
Hôm sau, Thanh phủ từng chiếm giữ vị trí mỹ thực một phương đã là một đống hoang tàn.
Trong một thoáng, một người đều tưởng đó chỉ là một giấc mơ, một Thanh phủ đang yên lành liền đã không còn vết tích, mà Phẩm Thanh Uyển càng là nhanh chóng lụi bại, không đến nửa năm Phẩm Thanh Uyển liền thành quá khứ.
Thanh Dao và Thanh Dực may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn đó, Thanh Dao mất mọi ký ức trước trận hỏa hoạn đó, mà Thanh Dực lại nhớ rõ ràng, nên gã phản đối hắn tham gia thi đấu, nên gã lúc đó sẽ lạnh nhạt như thế.
Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu không phải lúc đó hắn nói muốn tham gia thi đấu, vậy tất cả hiện tại đều sẽ không phát sinh.
Thanh Dao vẫn an ổn làm tiểu kế toán ở hiệu sách kia, hắn vẫn làm một tiểu đầu bếp.
Phượng cha nói xong mấy chuyện này thì im lặng nhìn Phó Vọng Niên, sau đó nói: "Kỳ thật, ta sau đó từng đến đó xem, đó không giống như hỏa hoạn tạo thành, ngược lại như là rắp tâm làm ra."
Phó Vọng Niên nhớ đến lão bản của Kim Ngọc Đường kia, thần sắc quái dị kia, cũng là bởi vì chuyện này sao?
"Thúc thúc là nói, đây là mấy tửu lâu tham gia thi đấu kia rắp tâm làm ra sao?"
Phượng cha đè thấp giọng nói: "Này thì không rõ, qua nhiều năm như vậy, ta ngầm thám thính qua chuyện này, mấy tửu lâu tham gia thi đấu kia đều không có khả năng này."
Phó Vọng Niên trầm mặc nửa buổi, không phải người của tửu lâu làm, nhưng lại như rắp tâm làm ra, vậy trong đó như có liên hệ lại như không có, chuyện này đúng là có chút nan giải."