Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 29 : Kiếm ít bạc

Ngày đăng: 22:57 21/04/20


Thanh Dao chậm rãi mở mắt ra, trên cánh tay hơi nặng làm y không tự chủ nhìn hướng bên cạnh, Phó Vọng Niên đang ngủ say cũng bởi vì động tác nhẹ này tỉnh lại.



"Tiểu Dao, thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái?" Phó Vọng Niên hỏi có chút nóng ruột.



Thanh Dao lắc đầu, nói: "Phu quân, ta nhớ ra rồi, ta lúc trước từng ở đây."



A cha của y cha của y, còn có Thanh phủ đầy hồi ức y nô đùa cùng ca ca, Thanh phủ lúc đó góc nào cũng lưu lại tiếng cười của họ, mà nay........



Y đột nhiên có chút hận, y hận vận mệnh bất công làm y trong một đêm mất người nhà, lại làm y sau nhiều năm như vậy nhớ ra, những ký ức đó như ác mộng ăn mòn y. Thì ra, y lại quên mất chuyện quan trọng như thế, quên cha, quên a cha, cũng quên ngôi nhà họ đã từng sống cùng nhau.



Thần sắc thống khổ lại không nơi nương tựa kia làm Phó Vọng Niên động dung, hắn chưa từng nghĩ Thanh Dao sẽ vì vậy nhớ ra chuyện trước kia, mà y lại sẽ thống khổ bơ vơ như vậy, y như vậy bảo hắn làm sao nỡ. Nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại lại có chút lạnh buốt, dịu giọng thì thầm: "Tiểu Dao, muốn khóc thì khóc đi! Lúc này không cần gắng gượng."



Thanh Dao mờ mịt nhìn hắn, cái ôm ấm áp chặt chẽ ôm y như sắp không thở được, nhưng y không nỡ rời khỏi cái ôm như vậy, vùi vào trong ngực hắn, trước tiên nức nở khe khẽ, sau đó bắt đầu từ từ giải phóng, thẳng đến thỏa thích khóc lớn.



Y chưa từng nghĩ nhà của y lại là ở Vinh Đô, người cha luôn bảo vệ y và ca ca lại là người cha giáo dưỡng từ nhỏ chiếu cố họ, hóa ra y đã quên nhiều chuyện như thế, hóa ra cha luôn biết chuyện này, hèn gì lúc nhỏ khi hỏi đến a cha, sắc mặt của cha và ca ca luôn sẽ rất kỳ quái.



Đến khi Thanh Dao khóc ướt hết áo Phó Vọng Niên, Thanh Dao mới ngừng khóc, thút thít rời khỏi lồng ngực ướt thành một mảng, nhìn thấy áo đầy nước mắt nước mũi, Thanh Dao nâng mắt sưng đỏ nhìn Phó Vọng Niên, khàn giọng nói: "Phu quân, áo của ngươi bị ta làm dơ rồi."



Phó Vọng Niên trố mắt nhìn Thanh Dao, không ngờ câu đầu tiên y khóc xong lại là quan tâm vấn đề này, tức thì có chút dở khóc dở cười, có điều nhìn thấy trước ngực áo ướt đẫm, đúng là không ngờ nước mắt của y dồi dào như thế!



"Không sao, áo giặt chút là được, sau khi khóc xong đỡ hơn chưa?"



"Ừm, tuy a cha và cha sớm đã không còn bên cạnh, nhưng nghĩ đến lại là bởi vì nguyên nhân này liền cảm thấy có chút thương tâm."



Cha mấy năm trước luôn bảo vệ chiếu cố họ qua đời, y lúc đó còn tưởng cha là đi tìm a cha, không ngờ người cha đó lại là cha giáo dưỡng của họ, có điều ở trong lòng y, người đó đều luôn là cha của y.



"Tiểu Dao yên tâm, a cha và cha tuy không thể ở bên cạnh tiểu Dao, nhưng nhìn thấy tiểu Dao hạnh phúc như thế, họ cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc."



"Thật sao?" Thanh Dao đỏ mắt hỏi, mắt phượng bị nước mắt rửa qua một phen sáng long lanh.
Phượng cha đếm số bạc kiếm được mấy ngày này, quả thật là không thể tin được, trò đánh bài Phó Vọng Niên nêu ra với y, là muốn chơi một loại trò chơi ra tiền không giống nhau, nên mấy cái này cũng kiếm rất nhiều tiền, quan trọng hơn là mấy trò này đúng là thu hút không ít khách, tiền mấy ngày này so với một tháng trước còn hơn gấp mấy lần.



Trừ mấy trò này ra, y không ngờ trù nghệ của Phó Vọng Niên tốt như thế, tuy nói y hiện tại ăn cơm chung với họ, lúc đó cũng cảm thấy trù nghệ của hắn không tệ, cho đến khi lên bàn của tiền viện, mới biết rất nhiều khách đều thích ăn món hắn làm, này cho làm y biết, trù nghệ của Phó Vọng Niên này đúng là không phải tốt bình thường.



Lúc này Phó Vọng Niên vừa vặn nấu xong cháo thuốc chuẩn bị cho Thanh Dao, vào phòng liền nhìn thấy Phượng cha cũng có mặt, còn chưa mở miệng đã nghe Phượng cha nói: "Thật thơm, đây là gì?"



"Đây là cháo thuốc, muốn giúp tiểu Dao bồi bổ thân thể, thúc thúc cũng uống một ít, dù sao ta nấu nhiều."



Phượng cha ngạc nhiên nói: "Là cháo thuốc cho tiểu Dao, ta có thể ăn sao?"



Phó Vọng Niên cười nói: "Này chỉ là cháo thuốc dùng để bồi bổ thân thể, có thể ăn."



"Vậy cho ta một ít. Nhưng mà nói thật, ta đúng là chưa từng nghĩ trù nghệ của tiểu Phó ngươi sẽ tốt như thế."



Thanh Dao cười nói: "Trù nghệ của phu quân rất tốt, con lúc trước không ăn nhiều được lắm, sau khi phu quân làm đồ ăn, con ăn rất nhiều."



"Tiểu Dao thật là phúc khí, có một phu quân tốt như thế."



"Ta mới là phúc khí tốt, có thể có phu lang tốt như tiểu Dao."



"Thôi, hai người các ngươi đều là phúc khí tốt."



Phượng cha không khỏi cười ha hả, từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, sau đó lấy ra một đỉnh bạc hai mươi lượng đưa cho Phó Vọng Niên.



"Tiểu Phó, nè, đây là của ngươi."



Phó Vọng Niên có chút không dám tin, nói: "Thúc thúc, này có phải nhiều quá không, ta chỉ mới làm đầu bếp mấy ngày mà thôi."