Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
Chương 3 : Có thể làm việc rồi
Ngày đăng: 22:56 21/04/20
Ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt treo trên cao, lúc này chính là lúc chuẩn bị cơm trưa, phỏng chừng lúc này Thanh Dao cũng gần sắp về.
Chỉ thời gian ngắn ngủi này, Phó Vọng Niên cũng tăng nhanh bước chân đi vào nhà, cầm rau xanh đặt ở bên góc nhà bếp lên bắt đầu nhặt rau.
Lúc trưa Phó Vọng Niên đến chợ rau mua ít rau xanh về, thuận tiện mua ít thịt gà và thịt nạc.
Tiền bạc là để trên bàn trang điểm trong phòng, không cần nói Phó Vọng Niên cũng biết đó là Thanh Dao để lại, dạo này đồ đáng tiền duy nhất trên cái bàn trang điểm thô sơ kia có lẽ cũng chính là tiền bạc thỉnh thoảng xuất hiện trên bàn,
Phó Vọng Niên nhìn cũng biết đây là bởi vì mấy ngày trước hắn nói không cần cho tiền, Thanh Dao mới để tiền bạc ở đó, xem ra ấn tượng của Thanh Dao với hắn còn dừng lại ở ký ức lúc trước.
Nghĩ lúc này hắn còn chưa ra ngoài làm việc, muốn mua ít đồ ăn cũng là thật không có tiền, Phó Vọng Niên liền lấy chút bạc ra ngoài mua đồ ăn.
Rau xanh rửa xong, liền cầm thịt nạc và thịt heo vừa mua về đều rửa sạch.
Tay chân nhanh nhẹn xắt thịt heo thành sợi, xắt thịt gà thành khối, sau đó tìm một củ gừng ở trong góc cạo vỏ, rửa sạch thái sợi. Cả quá trình liền mạch lưu loát.
Nhìn đồ chuẩn bị xong, Phó Vọng Niên hài lòng gật đầu, thời gian này luôn không luyện tay, còn có chút lo lắng lúc này sẽ khớp, không ngờ cảm giác trên tay vẫn là rất thạo.
Xem ra hiệu quả cố gắng mấy năm này của hắn đúng là không phải dễ quên như thế.
Nguyên liệu đều chuẩn bị hoàn tất, Phó Vọng Niên liền ngồi xổm xuống bắt đầu nhóm lửa, tuy chưa từng dùng loại bếp nhóm lửa này, Phó Vọng Niên mấy ngày này lại luôn chú ý động tác của Thanh Dao, nên này cũng không tốn bao sức liền nhóm lửa được.
Đổ ít nước vào trong nồi, tráng nồi một lượt, một cái nồi bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, một cái nồi thì chờ dùng để làm đồ ăn.
Phó Vọng Niên từ nhỏ đã rất thích nấu ăn, lúc ở cô nhi viện luôn ăn nồi cơm lớn, mỗi lần đều ăn đến hắn sợ hãi, sau đó Phó Vọng Niên liền hạ quyết tâm, có một ngày, hắn nhất định phải nấu ra món ngon.
Tuy quá trình này gian nan làm Phó Vọng Niên khó mà tưởng tượng, Phó Vọng Niên vẫn là từng bước thực hiện nguyện vọng của hắn.
Năm tốt nghiệp sơ trung, Phó Vọng Niên liền vô duyên với cao trung, thế là bắt đầu đến thành phố lớn tìm việc làm.
Lúc mới đầu, mấy quán ăn kia thấy Phó Vọng Niên chỉ là một đứa nhỏ tốt nghiệp sơ trung, đều không muốn tuyển cu li như vậy.
Phó Vọng Niên lại là luôn không từ bỏ mộng tưởng của hắn, đến khi một ông chủ của quán ăn nhỏ thấy Phó Vọng Niên tuổi nhỏ lại có ánh mắt kiên định như thế, liền tuyển Phó Vọng Niên.
Từ phục vụ bưng bê, đến giúp việc trong bếp, lại đến phụ bếp, sau đó lại đến một đầu bếp chân chính, đến khi ông chủ của quán ăn nhỏ chuẩn bị thăng Phó Vọng Niên làm bếp chính, Phó Vọng Niên từ chức.
Thanh Dao nhìn bóng dáng dần dần đi xa một cái, trong mắt mang theo nghi hoặc rất lớn, có điều rất nhanh liền nhạt đi, sau đó vào trong cửa tiệm chuẩn bị bắt đầu công việc hôm nay.
Bởi vì lần trước đã dạo qua một vòng trên trấn, Phó Vọng Niên cũng quyết định xong muốn đến tửu lâu kia tìm việc làm, lúc này sau khi đưa Thanh Dao đến cửa tiệm sách, Phó Vọng Niên liền trực tiếp đến tửu lâu Phú Nguyên có tiếng trên trấn.
Vừa vào cửa, liền chú ý thấy người trong lâu đồng loạt nhìn hắn, ánh mắt khác nhau, có khinh thường, có hiếu kỳ, có coi rẻ......
Tóm lại, Phó Vọng Niên có thể nghĩ đến đều nhìn thấy, xem ra tên kia đúng là làm người nơi này ấn tượng sâu sắc.
Tiểu nhị nhìn thấy người tới là Phó Vọng Niên, không có tiến lên chào hỏi, Phó Vọng Niên cũng không để ý, trực tiếp đi đến trước mặt chưởng quỹ hỏi: "Chưởng quỹ, xin hỏi quý tửu lâu cần đầu bếp không?"
Chưởng quỹ là một nam nhân trung niên mặt mũi hiền lành, nhìn Phó Vọng Niên một cái: từ từ nói: "Phó công tử đây là muốn tìm việc làm sao?"
Phó Vọng Niên không quá để ý nói: "Ta mấy ngày trước cũng nghiêm túc nghĩ qua, quá khứ ta thật sự là quá hồ đồ, chỉ biết ăn uống chơi bời, trước giờ chưa từng nghĩ dốc sức chăm lo trong nhà, này không phải vừa nghĩ rõ chuyện này, liền chuẩn bị tìm chút việc làm. Ta cũng không bản lĩnh bao nhiêu, nhiều lắm chỉ biết mấy món sở trường, nếu chưởng quỹ cảm thấy được, hi vọng chưởng quỹ cho một cơ hội thử xem."
Chưởng quỹ nghe lời này của Phó Vọng Niên, trực giác Phó Vọng Niên này sao ngủ một giấc tỉnh lại thay đổi nhiều như thế?
Lại cũng là cảm thấy Phó Vọng Niên như vậy cũng không phải xấu, nếu như vậy, vậy Phó phu lang cũng không cần cả ngày ra ngoài liều mạng làm việc nuôi gia đình nữa, này trái lại là một chuyển biến không tệ.
Chưởng quỹ nói: "Phó công tử có tâm tư này, vậy Phó phu lang cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi, nghĩ Phó phu lang một mình liều sống liều chết vì gia đình, cuối cùng tiền kia vẫn là bị công tử cầm đi ăn uống, nếu là phu lang nhà ta, ta là lo lắng để y chịu khổ này."
Nhìn ra chưởng quỹ nói lời này là xuất phát từ thật lòng, Phó Vọng Niên cũng liên tục gật đầu, cảm khái đáp: "Chưởng quỹ giáo huấn phải."
Nhìn thấy Phó Vọng Niên là thật lòng thật ý tiếp thu lời của mình, chưởng quỹ lúc này mới nói: "Được rồi, ngươi lúc trước là người thế nào, ta cũng không truy cứu nhiều, bây giờ trong lâu đang muốn tìm một đầu bếp, ngươi trước đi làm hai món thử xem, nếu món làm được, vậy liền lưu lại."
"Vậy thì cảm ơn chưởng quỹ trước."
"Còn phải xem trù nghệ của ngươi thế nào mới được, nếu thật không được, cũng sẽ không lưu lại."
"Biết, ta sẽ cố gắng."
Chưởng quỹ lúc này gọi tiểu nhị bưng đồ ăn ra ngoài: "Tiểu Đỗ, ngươi trước dẫn Phó công tử đến nhà bếp."
Tiểu nhị tên tiểu Đỗ đáp: "Đượcrồi, Phó công tử chờ lát."