Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 4 : Tìm việc rồi

Ngày đăng: 22:56 21/04/20


Tiểu Đỗ sau khi bưng món ăn lên bàn, mới nói với Phó Vọng Niên: "Phó công tử theo ta."



Phó Vọng Niên đáp một tiếng, liền theo sau tiểu Đỗ đi đoạn đường nhỏ liền đến nhà bếp của tửu lâu Phú Nguyên.



Nhìn sơ một cái, Phó Vọng Niên liền cảm thán một phen trong lòng, thật không hổ là tửu lâu có tiếng trên trấn, tuy hắn không phải rất rõ quy mô nhà bếp của tửu lâu khác, quy mô nhà bếp của tửu lâu Phú Nguyên này trái lại không kém như trong tưởng tượng.



Nhà bếp lúc này đang bận đến khí thế ngất trời, mấy cánh tay của đầu bếp ra sức vung vẫy, cả thời cơ lau mồ hôi đều không có, thấy tiểu nhị mang theo một người vào, bếp chính quát to: "Tiểu nhị, đây là tìm được người rồi sao?"



Nhìn người phía sau tiểu nhị một cái lại là Phó Vọng Niên, có chút thất vọng, bếp chính còn tưởng tiểu nhị là tìm được đầu bếp đến rồi! Cũng mặc kệ hắn, tiếp tục động tác trên tay mình.



Tiểu Đỗ nói: "Tìm được, đây nè, Phó công tử đây chính là muốn chuẩn bị đến làm đầu bếp, chưởng quỹ nói trước để hắn thử bản lĩnh, nếu trù nghệ này là qua được, thì lưu lại."



Bếp chính nghe lời này, lại giọng ồ ồ nói: "Được, chuyện này cứ giao cho lão Lưu ta, tiểu Đỗ đi làm trước đi!"



Tiểu Đỗ tay chân linh hoạt rời khỏi nhà bếp, để lại một mình Phó Vọng Niên chờ đánh giá trong bếp.



Bếp chính lão Lưu làm xong một món cá chiên sốt chua ngọt, nhanh nhẹn nhấc ra khỏi bếp, sau đó dừng việc trong tay, đánh giá từ đầu đến chân Phó Vọng Niên một phen.



Phó Vọng Niên yên lặng mặc lão Lưu đánh giá hắn, chỉ là không biết lão là muốn đánh giá tới lúc nào mới xong.



Lão Lưu cũng chỉ là đánh giá trên dưới một phen, liền nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó nói: "Ta nên gọi ngươi thế nào đây?"



Phó Vọng Niên đáp: "Lão sư phụ gọi ta tiểu Phó là được."



"Được, liền gọi tiểu Phó, ta nói tiểu Phó a, chuyện lúc trước ta cũng không nói nhiều, nhưng ngươi nói muốn làm đầu bếp, vậy ngươi phải trổ tài cho chúng ta xem thử trước, chỉ cần qua được, thì giống như chưởng quỹ nói, cho nên bây giờ....."



"Ta biết, ta bây giờ liền làm hai món cho ngài nếm thử." Phó Vọng Niên biết ý nói.



Đầu bếp bên cạnh chừa ra một chỗ cho Phó Vọng Niên, mọi người chỉ thấy một cây dao đến trên tay Phó Vọng Niên như có sự sống lên xuống nhanh chóng, thời gian chốc lát này, thịt gà cắt thành gà hột lựu kích cỡ bằng nhau, lát thịt cũng xắt dày mỏng đều nhau, ánh dao bay lượn này đúng là làm mấy người này mở mang tầm mắt.



Mấy người thật chưa từng nghĩ Phó Vọng Niên này lại có kỹ thuật dùng dao như vậy, lúc vừa bắt đầu trong lòng còn có chút lén cười, không ngờ lúc này lại là đều trợn to hai mắt.



Phó Vọng Niên không chú ý biểu cảm của mấy người này, tay chân nhanh nhẹn đổ dầu vào chảo, chảo nóng rồi, sau đó lại đổ ớt xanh vào trong chào xào xóc, động tác xào xóc kia sạch sẽ lưu loát, cả lão Lưu cũng là xem đến mắt trợn rất to.



Chờ lúc ớt xanh xào gần chín, Phó Vọng Niên múc ớt xanh ra, sau đó lại đổ dầu, cho vào tỏi băm, chờ ngửi thấy mùi thơm, lại đổ lát thịt xắt xong vào xào, chờ lát thịt xào ra mùi thơm, lúc sắp chín bỏ ớt xanh vào xào chung, không lâu một món thịt xào ớt xanh liền xong.



Phó Vọng Niên động tác nhanh chóng xào xong một món gà cung bảo khác, thời gian phút chốc ngắn ngủi, hai món ăn gia đình liền xuất hiện trước mắt.




"Tan làm?"



"À, ý chính là hoàn công."



Phó Vọng Niên có chút cười ha ha nói, hắn sao nói lộ hết vậy? May mà Thanh Dao không truy cứu.



"Vậy Thanh Dao chúng ta về thôi!"



"Ừm."



Đặt sách về trên kệ, Phó Vọng Niên bước lớn đi đến bên cạnh Thanh Dao, hai người sóng vai rời khỏi tiệm sách.



Lão bản nhìn bóng lưng rời đi của hai người, hỏi nhân viên tiệm đang chuẩn bị đóng cửa bên cạnh: "Đó là Phó Vọng Niên sao?"



Nhân viên đáp: "Lão bản, đó là Phó Vọng Niên?"



"Thật sự là Phó Vọng Niên?"



"Thật sự."



"Đúng là Phó Vọng Niên, ta còn tưởng ta gặp thứ không tốt gì!"



"Ta cũng tưởng như vậy."



"Quái tai quái tai." (tên côn trùng trong ngục trong truyền thuyết cổ đại)



"Xác thực là quái tai."



"Ngươi sao còn rảnh rỗi ở đây, còn không chuẩn bị đóng cửa."



"Lão bản không phải đang hỏi sao?"



"Hỏi xong rồi, ngươi nên làm gì làm đi."



Nhân viên động thủ đóng cửa lớn của tiệm sách, trong miệnglẩm bẩm: Còn không phải lão bản ngài hỏi, ta mới trả lời sao.