Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
Chương 35 : Tìm việc
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, thấy y thật sự là bởi vì e thẹn mà ửng đỏ mặt, lúc này mới khẽ hỏi: "Vậy tiểu Dao nguyện ý không?"
Thanh Dao không dám nhìn Phó Vọng Niên, dẫu sao chuyện này đối với y mà nói, y vẫn là cảm thấy rất ngại ngùng, hơi gật đầu.
Phó Vọng Niên lúc này kéo tay nhỏ mềm mịn kia đến chỗ trướng đau của hắn, khẽ nói bên tai Thanh Dao: "Vậy thì phiền tiểu Dao rồi."
Thứ to lớn trong tay làm Thanh Dao run người, lại không thu tay về, nghĩ đến thứ ngày trước tiến vào trong người y lại to lớn như vậy, y thật sự không dám tin.
"Ta....ta không biết....." Thanh Dao mặt đỏ tai hồng nhìn Phó Vọng Niên.
"Ta dạy tiểu Dao." Phó Vọng Niên kéo tay Thanh Dao qua, dẫn dắt y đến chỗ đó của mình......
Một luồng gió mát thổi qua, một tấm chăn mỏng che đậy bóng dáng xiêm y nửa mở, thở dốc như có như không từ chăn mỏng kia chậm rãi tràn ra.
Đêm đã khuya, thời tiết như đang chuyển biến, ngoài phòng dần dần mang theo một chút mát mẻ, trong phòng lại là ấm áp như lúc đầu......
Trải qua suy xét mấy ngày, Thanh Linh Phong quyết định muốn định cư ở Vinh Đô, nơi này dẫu sao là cội nguồn trên trăm năm của Thanh gia họ, về Phẩm Thanh Uyển, Thanh Linh Phong mấy năm trước đã sám hối với tổ tiên, ông hiện giờ, cũng mất hết tinh lực trùng chấn năm đó.
Trong nhà có hai dựng phu, lại có hai đứa nhỏ phải tăng trưởng cơ thể, chỗ cần dùng bạc đúng là nhiều thêm nhiều.
Thanh Dực và Thanh Linh Phong trước đó đều bởi vì lo lắng cho Thanh Dao, đều luôn ra ngoài tìm người, bạc dùng cũng còn lại không bao nhiêu.
May mà lúc đó Phó Vọng Niên bán phương thức vẫn còn lại chút bạc, này cũng đủ chi tiêu khoảng thời gian này trong nhà, có điều chuyện tìm việc vẫn là không thể bỏ.
Phó Vọng Niên nhìn ngân phiếu trong tay, sau đó đưa hai tờ ngân phiếu trăm lượng trong tay cho Thanh Dao, Thanh Dao có chút nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên.
"Chút ngân lượng này tiểu Dao cầm đi, cần thứ gì thì mua về." Từ rất sớm trước đó đã muốn giao ngân lượng trong nhà cho Thanh Dao quản, nhưng luôn quên mất.
"Nhưng mà......" Thanh Dao vừa nói hai chữ liền bị Phó Vọng Niên bịt môi: "Ta lúc trước đã muốn đem tiền kiếm được đều đưa tiểu Dao quản, tiểu Dao lại biết tính sổ, ta đối với mấy cái này thật bế tắc." Dừng chút lại nói: "Hơn nữa ta phải ra ngoài tìm việc, mang theo nhiều ngân lượng như thế cũng không an toàn, vẫn là giao cho tiểu Dao an toàn hơn."
Thanh Dao nghĩ kỹ, cũng cảm thấy Phó Vọng Niên nói có lý, liền cất kỹ ngân phiếu vào một cái túi tiền, sau đó lại giấu vào một góc trong tủ áo.
Thanh Dao sau khi giấu ngân phiếu xong xoay người lại nói với Phó Vọng Niên: "Nếu phu quân cần dùng gấp cứ việc lấy đi."
"Ừm, phu quân uống trà trước." Giọng nói thanh tịnh, lại vẫn làm người nghe ra vui vẻ của y.
Về hai nam nhân khác, thì đều kéo phu lang nhà mình ở bên cạnh nói riêng.
Loáng một cái, liền lại qua một tháng, lúc này đang vào lập đông.
Mùa đông nơi này hơi lạnh nhanh hơn so với kiếp trước, vừa vào đông, bên ngoài đã là gió lớn rít gào, mấy ngày nữa còn không biết sẽ lạnh thành dạng gì.
Phó Vọng Niên quay đầu nhìn Thanh Dao trong phòng đang rút trong chăn, lúc này còn sớm, Thanh Dao ngủ say, hắn cũng không nỡ gọi y dậy. Tuy trước khi ngủ Thanh Dao dặn hắn phải nhớ gọi y dậy, nghĩ đến thời gian này Thanh Dao luôn sẽ ngủ đến mặt trời lên đồi, Phó Vọng Niên mỉm cười.
Thanh Dao còn bởi vì ngủ lâu như thế mà ngại ngùng, y cũng không nhìn xem bụng của mình, đều đã bốn tháng. Vả lại, thích ngủ là chuyện mỗi dựng phu đều có.
Nhưng lúc này, Phó Vọng Niên nhìn thấy cục chăn bông kia hơi động đậy, trông có vẻ là muốn dậy. Vội vàng chạy đến bên giường, lại nhìn thấy Thanh Dao vẻ mặt lơ mơ, đôi mắt còn chưa mở ra, cơ thể lại hành động trước.
Nhìn tình hình này, Phó Vọng Niên liền cũng biết Thanh Dao muốn đi đâu.
Yên lặng bế Thanh Dao lơ mơ lên, Thanh Dao hơi mở mắt ra, mơ hồ cũng không nói chuyện.
Phó Vọng Niên lại hiểu rõ bế Thanh Dao đi đến sau bình phong bức ngăn vẽ tùy ý phong vân mực loãng.
Trong phòng im ắng, không lâu sau, liền thấy Phó Vọng Niên lại bế Thanh Dao về đến trên giường, sau đó nhét y vào trong chăn ấm áp.
Dựng phu đi tiểu thường xuyên vốn là chuyện bình thường, nhớ lúc mới đầu, Thanh Dao buổi tối thường thức dậy, còn đôi khi phát ra tiếng vang. Hắn mới đầu còn không biết là chuyện gì, nhưng nhìn Thanh Dao lơ mơ đụng trúng, hỏi Thanh Dao y lại úp mở không nói.
Không biết làm sao liền đành phải đi thỉnh giáo cha và ca phu có kinh nghiệm, này cũng liền biết là bởi vì do đi tiểu thường xuyên. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy Thanh Dao lơ mơ muốn thức dậy, hắn liền biết là chuyện gì.
Lúc bắt đầu, Thanh Dao cứ ngại ngùng để hắn bế đi, nói lại chuyện này sao có thể để người khác bế đi.
Mặt Phó Vọng Niên đen lại, họ đã là người thân mật như thế, buổi tối làm chuyện đó không dưới trăm lần còn không so được với bế y đi tiểu tiện sao?
Thanh Dao lúc này mới an tâm để hắn bế đi, tuy nói này thật sự rất nhiều lần, có điều hắn lại ngọt như đường. Nghĩ đến phu lang mỗi ngày bế từ từ có chút nặng thêm, trong lòng hắn chỉ cảm thấy vui mừng, nào còn sẽ cảm thấy vất vả!
ThấyThanh Dao vừa về đến trong chăn lại ngủ say, Phó Vọng Niên kéo kín chăn, đểchút gió đều không lùa vào được. Con ngươi sâu thẳm im lặng nhìn thụy nhan ngọtngào nửa buổi, lúc này mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.