Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
Chương 36 : Bàn chuyện làm ăn
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
Tuy nói bên ngoài lúc này chính là gió rét lạnh thấu xương, Phó Vọng Niên lại cũng không cảm thấy có chút lạnh.
Một là thân thể hắn chính là một cái lò sưởi, nghĩ đến Thanh Dao mỗi tối đều thích chui vào trong lòng hắn ngủ, Phó Vọng Niên liền không tự giác lộ ra một nụ cười mỉm.
Hai là áo ngoài này là Thanh Dao lúc trước tự tay làm cho hắn, trong lòng càng cảm thấy ấm áp. Tuy nói hắn sớm đã bảo Thanh Dao ra ngoài mua là được, không ngờ lại nhận được một cái áo y tự tay làm ra.
Còn nhớ ngày đó hắn là rất cao hứng, nhưng cũng rất không cao hứng, bởi vì Thanh Dao lại giấu hắn may y phục. Chờ Thanh Dao úp mở nói xong, mới biết đó là bởi vì muốn tặng hắn một món quà sinh thần mới sẽ giấu hắn.
Hắn mới đầu sững sờ, sau đó chính là kinh ngạc, bởi vì sinh thần kia là sinh thần gốc của hắn, mà không phải sinh thần của cơ thể này.
Hắn lúc đó chỉ là tùy miệng nói một lần, lại làm Thanh Dao nhớ kỹ, còn vào ngày đó tặng một cái áo khoác ngoài tự tay làm ra. Lúc đó hắn mới phát hiện hắn là có bao nhiêu may mắn, bởi vì thế giới này có một phu lang luôn đặt hắn trong lòng.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng hà hơi, liền nhìn thấy một đoàn sương từ từ bay ở không trung.
Lúc Thanh Linh Phong đến sân liền nhìn thấy Phó Vọng Niên đang đứng trong sân, đã chung sống một tháng, ông cũng xem như có chút hiểu hắn. Từ chỗ Thanh Dực biết được nguyên nhân Thanh Dao gả cho hắn, cùng từng chút của ba năm này, thẳng đến Phó Vọng Niên đột nhiên đổi tính.
Ông là một nam nhân gặp qua nhiều hiểu biết rộng, nhưng có những lúc cũng có chuyện nói không rõ. Nhưng chân tình của Phó Vọng Niên với Thanh Dao là chân thật bày trước mắt ông, ông liền cũng không tính toán chuyện lúc trước.
Chỉ cần hắn luôn đối với Thanh Dao như vậy, vậy hắn có phải thật sự đổi tính không đều không phải chuyện quan trọng nhất, có điều nên biết vẫn là phải biết.
"Nghe Dực nhi nói, con lúc trước đối với tiểu Dao không tốt?" Thanh Linh Phong đến bên cạnh Phó Vọng Niên, lặng lẽ thuật lại sự thật rõ ràng.
"Lúc trước con không hiểu tiểu Dao tốt, hoặc là nói con không hiểu trách nhiệm của thân là một nam nhân, nhưng con hiện tại, chỉ muốn làm tiểu Dao hạnh phúc." Phó Vọng Niên không có trốn tránh, dẫu sao mấy cái này đều là sự thật rõ ràng.
Tuy mấy cái đó đều không phải chuyện của hắn, nhưng lại cũng là bởi vì như vậy, hắn mới có thể đến đây gặp Thanh Dao, như thế hết thảy đó cũng liền tiếp nhận tự nhiên.
Thanh Linh Phong hồi lâu không nói, lại im lặng nhìn lá cây bay rơi đầy sân.
Mùa đông rồi, còn có lá cây bay rơi, chuyện quá khứ kia, cũng liền đem tất cả đều thành quá khứ đi!
"Có câu này của con, thì ta yên tâm."
"Phụ thân, con cảm thấy con rất may mắn, có thể gặp được một bảo bối như tiểu Dao." Lặng lẽ nói bí mật cất giấu trong lòng.
Thanh Dao đối với hắn mà nói, luôn là một bảo bối quý giá, đó là một bảo bối bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đều không thể so.
Công lực xoa bóp của Thanh Dao đúng là có chút hữu dụng, Phó Vọng Niên nhìn bụng hơi gồ lên kia, nếu hôm nào bảo Thanh Dao mát xa lưng cho hắn một cái cũng được.
Đương nhiên không phải bây giờ, Thanh Dao hiện tại là dựng phu a, hắn không dám làm y quá mệt.
"Tiểu Dao, chuyện lúc tối ta nói với mọi người ngươi cảm thấy được không?" Hắn nhớ đến nói chuyện thảo luận cùng Bạch Lạc với mọi người sau bữa cơm tối.
Trong phòng yên lặng chốc lát, sau đó giọng nói thanh tịnh kia vang lên bên tai hắn: "Ta cảm thấy rất tốt, như vậy phu quân chỉ cần phụ trách một phương diện, phương diện khác có Bạch công tử phụ trách, hơn nữa bên trong còn là chia phần trăm, về sau cũng không cần lo lắng không có đi làm thì không có bạc."
Y lúc trước là làm kế toán, cũng hiểu chút chuyện mặt này, nhưng chế độ phân chia cổ phần, hợp đồng gì đó phu quân nói trái lại có chút xa lạ.
Có thể được hiền phu tán thành, lo lắng trong lòng Phó Vọng Niên cũng xem như là chân chính dẹp yên, lần này hắn chỉ cần bàn xong điều kiện hợp tác với Bạch Lạc là được.
Nhìn thấy mí mắt Thanh Dao có chút rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi, cũng biết y là mệt rồi, có điều tay kia lại vẫn không ngừng xoa cho hắn, trong lòng liền cảm thấy có hơi ấm nhàn nhạt.
"Được rồi, ngủ sớm đi, bây giờ cũng lạnh." Tuy Thanh Dao xoa bóp cánh tay rất thoải mái, hắn vẫn không nỡ nhìn thấy Thanh Dao chịu đựng cơn buồn ngủ xoa bóp cho hắn.
Nhẹ nhàng nhét Thanh Dao về trong chăn. Sau đó kéo chăn lên, Thanh Dao lại mơ hồ nhích đến bên người hắn, không lâu sau, liền truyền tới hô hấp trầm ổn.
Nhìn thụy nhan ngọt ngào kia, Phó Vọng Niên không tự giác cười nhẹ, thật là, rõ ràng đã cực kỳ muốn ngủ, còn gắng gượng xoa bóp cho hắn. Cũng không biết sao sẽ có người cố chấp như vậy, có điều, lại rất tốt.
Cúi người hôn nhẹ một cái trên môi hồng mềm kia, xúc cảm mát lạnh lại mềm mại luôn là cảm giác hắn thích nhất.
"Ngủ ngon, phu lang của ta." Nhẹ nhàng nói mấy từ bên tai phu lang bên cạnh.
Hôm sau, Phó Vọng Niên đi Bạch phủ thảo luận chuyện tửu lâu với Bạch Lạc, cũng nói rõ vài điều kiện hợp tác hắn có thể nghĩ đến, Bạch Lạc trái lại cũng rất sảng khoái tán thành, hai người phân biệt ký một phần hợp đồng.
Tuy nói là bàn xong điều kiện, nhưng muốn chuẩn bị bắt đầu mở một tửu lâu cũng phải tốn chút thời gian.
Lúc Bạch Lạc chuẩn bị chuyện tửu lâu này, Phó Vọng Niên cũng thôi việc, nghĩ đến vẻ mặt luyến tiếc của chưởng quỹ kia, trong lòng hắn vẫn là hơi có chút có lỗi.
Nhưng hắn cũng biết, cho dù hắn có thể làm được bếp chính của tửu lâu kia, vậy cũng không phải kết lâu dài, dẫu sao đó cũng chỉ là làm công ăn lương. Liên thủ với Bạch Lạc mở tửu lâu này, hắn được chia ba đã xem như là rất nhiều, dẫu sao hắn cái gì cũng không có bỏ ra, chỉ là bỏ ra thực phổ của hắn mà thôi.
Nên,sau khi thôi việc, hắn liền ở trong nhà tìm hiểu thêm thói quen ăn uống của thếgiới này. Đã là một phần tử của tửu lâu, vậy hắn càng cần hảo hảo nghĩ làm saomới có thể để tửu lâu kinh doanh càng thêm thành công.