Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 11 : Nhập cuộc

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


-”Sao cô ấy lâu tỉnh thế?”



-”Cậu cứ bình tĩnh, chẳng qua là người đói, rồi mệt nên dẫn tới kiệt sức thôi…”



-”Ông làm cô ấy tỉnh nhanh nhanh lên…”



-”Thực ra cái gì tự nhiên mới tốt, cậu yên tâm, sẽ không sao đâu..”



-”Được rồi, ông về đi…”



Hắn hung dữ ra lệnh, quay lại người con gái yếu ớt gầy guộc, bọn đàn

em đưa hắn tô phở, hắn hất tung, quát chúng ra ngoài hết cả, sự việc lần này cũng khiến bọn chúng đoán đôi ba phần, người nằm trong kia quan

trọng như nào với đại ca chúng…



Nàng từ từ hé mắt, đầu đau, bụng cồn cào…nàng đang ở đâu thế này? Dần dần tỉnh táo, nhớ lại mọi chuyện…ôi trời…hôm qua vì quá nóng giận, nàng đã đắc tội với ai cơ chứ? Nàng hối hận thì đã không kịp rồi, nàng dám

bảo hắn biến, hắn cút, dám chửi xéo hắn ư?



Cuộc đời không như trong phim, cái đó nàng biết…bao năm trốn chạy

sinh tồn, nàng đã hiểu ra cái cuộc tình, một cô bé nhà nghèo, dở mặt

hống hách với một công tử nhà giàu, rồi công tử ấy cảm thấy lạ, trở nên

yêu quý là gần như không có ngoài thực tế…Đắc tội với cái lũ có quyền có thế, chính là tự giết mình…



Bụng nàng thấy rất nặng, thì ra là cánh tay hắn, đang ôm rất chặt…gì

cơ chứ? Hắn nhìn nàng, ánh mắt vừa trìu mến, vừa vui mừng…Nhưng nàng

khinh…Chỉ có điều, nàng đã tỉnh táo, nên không dám nói…nàng đang toan

tính, toan tính xem làm thế nào là tốt nhất???



Nàng quay đi, tránh ánh mắt của hắn…chợt nhìn thấy hình con đại bàng

đen to đùng uy vũ trên bức tường…đưa nàng trở về một ngày xa xưa trong

quá khứ…chính căn phòng này…lẽ nào…là hắn…cái thằng láo toét khốn nạn

khiến nàng mất đi cái ngàn vàng???



-”Cháo, phở, cơm, xôi…em thích ăn gì?”



Hắn hỏi, làm như không có chuyện gì…nàng thì vẫn cần phải nghĩ, nàng

hận hắn tới phát điên, nhưng nàng không thể hành động ngông cuồng được,

dù sao cũng đã nằm trong hang của cọp rồi, muốn thoát thân e phải từ từ, không được nóng vội…



-”Cháo đi…”



Vẻ mặt hắn mừng rỡ, hắn cứ nghĩ nàng sẽ lạnh nhạt, sẽ không nói hoặc chửi bới…


Ánh mắt nàng lộ vẻ sung sướng thấy rõ…hắn ném trước mặt nàng một cái hộp trắng mới tinh:



-”Cầm lấy, bất cứ khi nào tôi gọi, đều phải nghe…”



Thực ra thì trong lòng hắn muốn nói:’Anh không muốn mất liên lạc với

em…’ nhưng một phần ngại, một phần nhìn nàng lấm la lấm lét, hắn thôi, đành làm kẻ ác một thể.



-”Đi theo tôi…”



Hắn ra lệnh.



Nàng lật đật theo hắn, hắn dẫn nàng vào một căn bếp, phải nói nàng bị vật chất dỗ ngọt, tạm thời quên đi hận thù trước mắt:



-”Cho tôi hết à?”



-”Căn bếp này từ nay là của em…”



-”Anh mua từ bao giờ?”



-”Từ khi em nói chuyện lò nướng, máy đánh trứng, máy trộn bột…bằng thái độ thèm chảy nước dãi…”



Ai chảy nước dãi? Xi? Sung sướng, được một lúc lại thấy lo? Hắn cần

nàng làm việc gì nghiêm trọng lắm ư? Mà cho nàng bao thứ thế này? Không

phải là chuyện kia…lẽ nào, hắn cần nàng thế mạng, nên cho nàng sống

những ngày cuối cùng vui vẻ ư…nghĩ mà toát mồ hôi…Nàng cố gắng trấn

tĩnh, hít thở…không sao, không sao…có ngày, rồi sẽ có ngày mình thoát

được…



Nàng theo hắn, lấy hết dũng khí mới dám mở miệng:



-”Phòng của tôi…ở đâu?”



Nhìn hắn đầy hi vọng…cả căn biệt thự cao cấp như thế này, chắc cũng

phải bố thí cho nàng một cái phòng chứ? Lại lấm lét quan sát thái độ của hắn, thấy có vẻ không vui, nàng ngoan ngoãn biết điều:



-”Không có gì đâu…lúc nãy anh nói căn bếp này của tôi…chỉ trách tôi

máu lên não không kịp…tôi sẽ đến quán bia lấy đồ ngay, từ hôm nay tôi sẽ ở lại trong căn bếp này, luôn sẵn sàng nhận lệnh từ đại ca…”



Nói đoạn, nàng quay bước, chưa kịp đi giọng hắn trầm uy vang lên:



-”EM ĐỨNG LẠI…”