Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 12 : Em sợ tôi? Cũng tốt thôi

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


-”Anh còn điều gì dặn dò…?”



Càng ngày hắn càng phát hiện ra là nàng rất sợ hắn. Lúc đầu hắn không quen, nhưng sau này, lòng càng tham, càng được thể làm tới, nàng sợ

cũng tốt, không sợ cũng tốt, miễn là nàng nghe lời bên hắn là được.



-”Đồ tôi cho người đi lấy rồi, phòng của em chính là phòng vừa nãy…”



Hả? Chẳng phải đấy là phòng của hắn sao? Hắn còn dâng phòng của mình

cho nàng? Quả thật, làm nàng tò mò hơn về cái nhiệm vụ sau này của mình…



-”Anh không cần nhường phòng cho tôi đâu, đừng quá khách khí…”



Nàng từ chối khéo cho phải phép. Hắn nhăn mặt…



-”Ai nhường phòng cho em?”



-”Hả?”



-”Vẫn ở như trước kia…”



Ặc…Kế hoạch chạy trốn của nàng gần như tiêu tan…xem ra nàng là một

nút thắt rất quan trọng, giờ tới sinh hoạt cũng ở cùng phòng…chạy đâu

cho thoát…haizz…bình tĩnh…bình tĩnh…



-”Được..”



Nàng không từ chối.



Trước là hắn nằm đất, giờ thời thế đổi thay, nàng cũng có ngu đâu…

Buổi tối, nàng biết điều lấy tấm chiếu mọi khi trải xuống đất…nghịch

ngợm máy điện thoại trước khi đi ngủ…nàng ấn số, gọi cho đứa bạn thân

nhất…



-”Uyên à?”



-”Lan à, bao lâu mới chịu liên lạc…”



-”Từ trước tới giờ tao luôn vậy mà, mày quên rồi à, hay bà chửa càng ngày càng khó tính? Sắp đẻ chưa?”



-”Còn hai tháng nữa thôi…dì Lan ơi dì mau về chơi với cháu…”



-”Hehe, dì sẽ về mua đồ chơi nhé…”



-”Mày dạo này thế nào?”




Thế nào? Liệu có nên nói với nó, có thể sẽ nhờ anh Minh giúp mình

thoát khỏi đây??? Suy nghĩ chỉ lóe lên được vài giây, bị Lan gạt phăng,

bời nàng biết, nó sắp sinh rồi, không muốn làm nó phải nghĩ, rồi nó vì

nàng mà phiền nhà chồng, hắn là xã hội đen, chắc gì đã dễ dối phó, chả

nhẽ nàng gặp họa lại kéo người bạn thân duy nhất gặp họa cùng…nàng làm

không được…haizz…vả lại, trước đây bao sóng gió, nàng vẫn thoát an toàn

đó sao???



-”Tao khỏe lắm…công việc tốt…lương ổn…”



-”Ừ, dì đoán xem cháu trai hay cháu gái…”



-”Để dì đoán nhé…”



……



Lúc nàng buôn dưa lê bán dưa chuột xong, ngước lên thấy hắn đang nhìn mình, có vẻ hắn vừa mới tắm, hắn chỉ mặc quần đùi, để lộ thân hình cơ

bắp tráng kiện cùng vài vết sẹo, nước trên tóc thành dòng chảy xuống

người…Hắn lệnh:



-”Lau tóc cho tôi…”



Nàng vẫn ngơ ngẩn…



-”Tôi cho em đi học, cho em ăn, mua đồ cho em? Nhiệm vụ thì chưa phải làm? Vậy thì trước đó cũng nên báo đáp chứ?”



Hắn lạnh lùng…đây là tên Việt bị thương mấy ngày nằm hiền từ ở nhà

nàng sao? Sao mấy hôm trước hắn không ngả bài luôn đi, còn chơi mèo vờn

chuột…biết thế này, nàng cứ trả vờ không biết chuyện, có khi nào hắn sẽ

tiếp tục diễn kịch nhẹ nhàng???



-”Nhanh…”



Giọng hắn thị uy, nàng sợ hãi, đứng dậy cầm chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau tóc…



-”Xong rồi…”



Nàng chưa kịp quay người thì một bàn tay chắc nịch đã đưa tới, ôm chặt.



Hắn quả thật, rất muốn từ từ tiếp cận, làm nàng chấp nhận con người

hắn, làm nàng yêu hắn, cùng trao nụ hôn đầu, những cái ôm nồng ấm…nhưng

mà…hắn đợi không nổi… nàng lau tóc cho hắn, cảm nhận mùi thơm trên cơ

thể, hắn không tài nào khống chế, không thể đợi…Lợi dụng thái độ khép

nép của đối phương, hắn mạnh mẽ vác lên giường, dùng thân hình cứng cỏi
nép của đối phương, hắn mạnh mẽ vác lên giường, dùng thân hình cứng cỏi

kẹp chặt…



Người nàng run rẩy hơn bao giờ hết…hắn định làm gì? Tên cầm thú này

định làm sao đây? Chẳng phải hắn nói sẽ không có chuyện ấy sao??? Dường

như đoán được lo lắng trong nàng, hắn vỗ nhẹ:



-”Đừng sợ, ngủ đi…”



Nàng không nói gì, nhưng trong đầu đã định sẵn, nếu ngày hôm nay, hắn làm gì, một là nàng sẽ trả vờ đồng ý, sau đó đánh thẳng vào chỗ hiểm

như đối phó với những tên khác…nếu khó hơn, nàng sẽ là người hạ màn kịch ngoan ngoãn, nhất quyết sống chết với tên khốn nạn này…



Nhưng hắn chẳng làm gì, cảm nhận hơi thở gấp gáp của nàng trong lòng, hắn trấn an:



-”Tôi là bị mất ngủ, em xem như là thuốc trị…”



Mất ngủ? Lạ nhỉ…Có phải mới gặp đâu mà phét…nhưng thôi, mạng nàng

đang nằm trong tay ai cơ chứ? Ngậm bồ hòn làm ngọt, giờ phản ứng lại,

biết đâu hắn lại đè ra cho một trận thì có phải dại dột…Cứ thế…nàng ngủ

thiếp đi trong dòng suy nghĩ miên man…



Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn đã ra ngoài từ lúc nào, nàng rón rén nhìn

trước ngó sau…sướng quá…cơ hội bỏ trốn là đây…là đây chứ sao…nàng nhẹ

nhàng hết sức có thể…



-”Lan…”



Giọng người con gái khiến nàng giật mình…



-”Xem ra anh Việt rất quan tâm cô, còn cho cô ở biệt thự, trước giờ chưa có người con gái nào được như vậy?”



-”Cô nói linh tinh gì đấy, chẳng qua hắn cần tôi làm một nhiệm vụ quan trọng thôi…”



-”Tôi chẳng biết là nhiệm vụ gì? Nếu cô làm được, tôi không tin tôi không làm được…”



Nàng quên mất điều cơ bản về Linh, là cô ta thích Việt, vậy thì có thể lợi dụng người này để trốn thoát…



-”Vậy làm luôn đi…lần này mong cô coi như không nhìn thấy gì…tạm biệt, tôi đi đây…”



-”Cô thực sự muốn đi…lẽ nào cô không bị anh cả thu hút???”



Nàng giật mình, nói không là sai? Nhưng chỉ là trước đây thôi, từ khi biết được bộ mặt thật, nàng hận còn chẳng hết nữa là…



-”Không, thằng khốn nạn…”



Linh dơ tay, định đánh thì Lan đã bắt kịp, tuy câu nói của Lan làm cô mừng, nhưng cô cũng không cho phép ai xúc phạm anh cả như vậy.



-”Cô cũng không muốn tôi ở lại đây còn gì, vậy thì tránh ra cho tôi đi…”



-”Haha, để cô chạy trốn dễ như thế thì anh ấy đã không là đại ca, cô có giỏi thử bước an toàn ra khỏi cái nhà này xem…”



Ừ nhỉ, nàng đã quá ngây thơ…haizzz…



-”Tôi sẽ giúp cô, nhưng đừng lôi tôi vào chuyện này…”



-”Được…Tôi đảm bảo…”



Nói rồi, Linh đưa cho nàng một gói màu trắng, dặn dò, khuôn mặt người con gái sáng ngời!!!