Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 19 : Phải chăng là em đã….yêu anh

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Hắn đưa chiếc thìa lên mũi…ngửi ngửi hít hít…



-”Thơm quá…em bé giỏi ghê…”



Tim tôi đập rất mạnh…Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác run sợ…khủng khiếp…



Cảm giác ấy còn đáng sợ hơn tất cả cảm giác tôi phải đối mặt với cái chết cộng lại…



Tôi làm sao thế này…tôi giận giữ với chính bản thân …



Lập tức giật lấy chiếc thìa rồi hất cả chiếc bánh xuống đất…tôi cũng không hiểu nổi mình.



Hắn nhìn tôi, gương mặt kinh hoàng…tôi không nói gì, chỉ cúi xuống

dọn dẹp…Hắn cúi theo, đầu tay trỏ lấy một ít bánh phía trên chưa dính

đất:



-”Sao tự nhiên lại thế…ngon thế này cơ mà…”



Đoạn, định bỏ vào mồm nếm…tôi phát điên, vội vàng giật tay hắn, lau vào áo mình, bực tức nhìn hắn:



-”BIẾN…ANH BIẾN NGAY RA KIA CHO TÔI…”



Đó là lần đầu tiên tôi dám quát hắn, kể từ khi biết hắn là đại ca.

Tôi vội vàng thu dọn chiếc bánh, lau thật sạch sẽ, sau khi vứt vào thùng rác, đổ rất nhiều đồ dơ bẩn lên chốc, tôi mới quay vào, lòng nặng trĩu…



Tầm chiều tối, đợi tới lúc hắn tắm, tôi lên sân thượng hít thở…vậy là ngày mai sắp tới rồi…chỉ còn đêm nay thôi…tôi gọi cho đứa bạn thân

nhất…



-”Uyên…”



-”Mày sao vậy Lan?”



-”Không có gì, chỉ là tao mới xem một bộ phim Hàn Quốc, buồn quá…”



-”Dì ơi…dạo này dì rảnh quá …”



Tôi thở dài…



-”Phim là phim, đời là đời, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng…”


-”Xấu dốt như dì ma nó yêu…thế nhé, dì đi vào đây”



Tôi cố nói bằng giọng lạc quan nhất, cười nụ cười sảng khoái nhất, rồi cúp máy…



Trời đã về đêm…trên cao vời vợi, chỉ có duy nhất một vì sao…cô đơn tới nhường nào…



Tôi đã yêu anh rồi ư?



Tôi bắt đầu quan tâm tới anh ấy từ lúc nào?



Anh ấy đã vào cuộc sống của tôi từ bao giờ?



Đã chiếm một phần trong tim tôi…



….



Người ta nói, khi chết đi, sẽ hóa thành vì sao…vậy sau ngày mai, có thể tôi đang ở trên kia?



Cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả…như bạn tôi nói…không một ai phải buồn khổ…



Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai…anh khẽ xoay người tôi:



-”Lạnh không?”



Tôi lắc đầu…



-”Xuống đi ngủ thôi…khuya rồi…”



Tôi gật đầu…



Anh dắt tôi đi…nhưng tôi lại nổi lòng tham…có gì đâu…đằng nào thời gian của tôi cũng chẳng còn bao lâu, tham một tý đã chết ai…



-”Vịt…”



-”Sao em?”



-”Bế tôi được không…tôi…đau chân…”



Anh cười, nụ cười tỏa nắng, lòng tôi ấm áp vô cùng, tôi rúc đầu vào

ngực, cảm nhận mùi thơm từ anh…khoảnh khắc này…ước gì đừng bao giờ trôi

mất…



Đêm đó, Việt vẫn ôm tôi rất chặt…như mọi khi…



Nhưng tôi, không rúc vào lòng anh như trước, lần này, tôi ngước lên…tôi muốn ngắm khuôn mặt này, cho thỏa thích một lần…



Tay tôi bất giác đưa lên….tôi cố rướn người, khẽ đặt môi mình lên

trán anh…’Việt, em yêu anh …ngày mai em sẽ giúp anh uống thứ thuốc đó…hi vọng giúp anh thành công…cảm ơn vì đã cho em biết cảm giác ngọt ngào

này…là em tự nguyện…anh phải hạnh phúc nhé…’