Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 20 : Lời yêu chưa thể nói

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


-”Thế nào, mai định cho nó thử thật ư?”



-”Ừ, anh cả đã quyết rồi…”



-”Ngoài hàng bán đầy ra, sao nhất định phải là nó?”



Linh thở dài, Hai đáp:



-”Vì mình nuôi nó từ bé nên kết quả sẽ chính xác nhất, tất nhiên sẽ quan sát cả phản ứng mấy con khác”



-”Nếu thành công?”



-”Là độc dược đại ca muốn điều chế phòng thân cho Đại Bàng Đen”



-”Thật không ngờ, nó từng là con Hamster anh Việt rất yêu quý…”



Linh trỏ một ngón tay lên đầu chú chuột, ánh mắt tiếc nuối.



-”Bây giờ đại ca có mối quan tâm mới rồi, làm gì có thời gian mà để ý…”



-”Rồi một ngày số phận của nó sẽ như con chuột này thôi…”



-”Út, không được nghĩ bậy…”



-”Anh có gì phải lo lắng chứ?”



-”Là anh lo cho Út thôi, em trước giờ toan tính với những người con

gái bên đại ca, không phải anh không biết, trước tới giờ là người đầu

tiên đại ca giữ bên mình, đừng làm liều…”



-”Em biết chứ, em có cách của em…mà anh ý, hôm đó anh bắt nó về, nhanh mẹ lên thì có phải giờ em đỡ một mối lo không…”



Hai chỉ biết cười trừ.



-”Anh cả xuất chúng thì ai cũng công nhận…nhưng đã nói rõ quan điểm

rồi mà…tại sao em không nhìn xuống…có biết bao người trong bang, cũng

tài giỏi không kém…ví dụ…ví dụ như anh chẳng hạn… “. Giọng Hai nửa thật

nửa đùa.



Út Linh cười phá:



-”Anh…haha…trung bình một tháng dẫn mười em về nhà???”



-”Nếu em theo anh, anh đảm bảo là không…”



Cô chững lại, nhưng rất nhanh sau đó nhận ra, chắc Hai đùa thôi, mới cả từ ngày được Việt cứu mạng, cô đã quyết…



-”Đùa đấy…kiếp này em chỉ là người của anh cả…”



**********************



-”Cứu, cứu với…đừng giết tôi…CỨU…”



Lại một đêm nữa Lan gặp ác mộng, mồ hôi đầm đìa, liên tục kêu xin, van nài, chân tay run rẩy…



Việt bên cạnh, ôm nàng chặt, dỗ dành nàng, cố đánh thức nàng.



-”Dậy đi, Lan…”



-”Dậy đi, có anh ở đây, đừng sợ…”



Mà nàng dường như vẫn không thoát khỏi cái địa ngục khủng khiếp ấy. Nước mắt giàn giụa, hắn nhìn mà xót xa…



Không còn cách nào, bàn tay hắn đặt lên gò má, bờ môi khống chế chiếc miệng nhỏ bé đang khổ sở kia…Hắn hôn nàng, lần thứ ba, không nhẹ nhàng, rón rén như hai lần trước, mạnh mẽ, sâu sắc, mùi vị trong mát của nàng

khiến hắn không cách nào dừng được…




Nàng rất sợ hắn hỏi mà, tưởng quên rồi mà lại hỏi…Chẳng biết làm sao ngoài trả vờ ngủ…



…………………..



-”Dậy rồi à?”



-”Sao anh dậy sớm thế?”



-”Ừ, ăn sáng thôi…”



Nàng không kiêng nể, ăn rất ngon lành, cả tuần nay, vì suy nghĩ mà chẳng ngon miệng, Việt thấy thế cũng vui lây:



-”Ăn đi cho béo…”



-”Anh vỗ béo tôi làm gì?”



-”Thích thì vỗ…”



-”Có lẽ làm anh thất vọng rồi…tôi ý, dáng người từ khi sinh ra đã vậy, dù ăn bao nhiêu cũng không béo, dáng người mẫu đó!”



Nàng hồn nhiên nói, hắn tý sặc cơm, được, đợi xem sau này tôi làm

bụng em to ra, xem em có còn ‘dáng người mẫu’ không. Nghĩ vậy, lông mày

khẽ nhếch, hắn cười tủm tỉm.



**********************



-”Anh! Anh hơi gầy đó…”



-”Em vẫn xinh xắn như ngày nào…Uống gì?”



Việt kéo ghế cho Trâm Anh, lịch sự trả lời.



-”Sữa chua đánh đá đi…Lâu lắm em mới vào Nam, hôm nay nhất định anh Việt phải dẫn em đi chơi…”



Nghĩ mà chán chết, nhưng cũng nhờ cô em này mà hắn có hợp đồng với

Bảo Minh, anh trai nó còn đang ở đây chiều mai gặp anh thương lượng thêm vài thứ trong hợp đồng, rồi thăm thú công ty, giờ mà trả lời phũ thì

cũng không hay; hắn nhanh nhẹn nở nụ cười đẹp như hoa:



-”Tại hạ với người đẹp lúc nào cũng sẵn lòng…”



….



Chuẩn bị rời đi, hắn lấy điện thoại, ấn số 1:



-”Tý Cẩm tới đón em nhé…tôi có việc…”



-”Này…tôi muốn thương lượng…”



-”Nói.”



-”Hôm nay tôi đi chơi với bạn tý được không? Bạn tôi đưa đi…”



Hắn hơi cau mày, nhưng thôi, dạo này nàng căng thẳng, cho đi chơi một tý:



-”Được, nhưng đừng hi vọng nhiều, em biết tôi mà…”



-”Tôi biết…”



Việt cúp máy, còn đang mải suy nghĩ xem tự nhiên lại lòi đâu ra bạn thì Trâm Anh gọi với:



-”Anh Việt, đi thôi…”



-”Okie, …”