Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 21 : Ghen – là thế này sao ?

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


-”Đẹp lắm”



-”Cảm ơn bạn…”



Lan vẫn chăm chú làm, một lúc, phát hiện người khen mình không hề rời đi mới ngẩng đầu…



-”Lân, anh làm gì ở đây?”



-”Anh tới học làm bánh…”



-”Anh cũng có niềm đam mê này ư?”



-”Không, đùa đấy, anh có việc nên qua thăm em”



-”Chắc Uyên nói à?”



-”Ừ, anh phải năn nỉ chị dâu mãi đấy, nghe bảo dạo này em công việc tốt, còn có thời gian đi học làm bánh nữa …”



-”Vâng…cũng coi là tốt…Uyên khỏe không? Chắc tháng nữa là đẻ rồi nhỉ?”



-”Chị khỏe, em bé khỏe, anh Minh vì lo cho vợ nên đợt này anh vào đây thay…Tý mình đi đâu uống nước nhé, cũng lâu không gặp…”



-”Em không biết, để em hỏi…”



……………………….



-”Đi thôi anh!”



-”Người yêu đồng ý rồi à?”



Lân dò hỏi.



-”Không, là ông chủ của em thôi…”



Nghe vậy, lòng anh thấy vui.



-”Em muốn đi đâu?”



-”Đâu cũng được ạ…”



Điện thoại kêu, Lân nghe máy, sau đó khuôn mặt sáng ngời:



-”Hay quá, em gái anh và người trong mộng của nó đang ở Thủy Long, rủ mình ra đấy…anh đưa em đi ăn nhẹ rồi tới đó chơi nhé…”



-”Vậy cũng được”



Chiếc Ferrari lao thẳng, nàng nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện có xe đen luôn đi theo, xem ra Việt rất cẩn thận…


vào mặt…thật thích thú…



Mỗi lần xuống trước với Trâm Anh, Việt đều cố tình đi lên rất chậm,

hắn nhìn đôi trai gái xuống sau thật ngứa mắt…Ánh mắt vui vẻ kia, hiếm

khi nào hắn thấy… Lúc xuống, hai đứa còn vẩy nước nhau, rồi tên đó kể kể cái gì, nàng cười ngất…Hắn cảm thấy bọn họ thật trẻ con, hắn bực.



-”Em chán rồi, ra nhảy sóng đi…”. Trâm Anh nũng nịu.



-”Thế rủ bọn họ đi luôn…”



-”Anh ấy vừa mới tới mà, để anh ấy chơi trò đó thêm lúc nữa…”



-”Đã chơi thì đi cùng nhau chứ, cho đỡ lạc…”



Cô gái cũng không nhận ra thâm ý trong câu nói của chàng trai trước mặt, vẫy anh trai:



-”Anh ơi đi nhảy sóng đi…”



Lân mải vẫy tay em gái, không để ý đoạn cua lúc xuống có một đôi nữa

chưa rời kịp, thành ra phao lật, Việt bên trên, trong giây phút đứng cả

tim, cũng may Lân rất nhanh, vội vàng đỡ Lan dậy.



-”Sao không, anh xin lỗi…”



Nàng chỉ ho mấy cái rồi mỉm cười không sao, cả Việt và Lân đều thở

phào. Tuy nhiên, hành động đôi bàn tay Lân vuốt lên mái tóc, rồi trên

má, vỗ về nàng khiến Việt không thoải mái lắm. Con bé con đó, nó phải

tránh chứ? Đúng là dễ dài mà…



Trâm Anh thấy anh trai lên, bắt đầu khoác tay Việt, rất tự nhiên,

Việt cũng sẵn máu điên, vòng tay qua eo cô, rất tình tứ, thỉnh thoảng

chọc cô cười…



Hành động cố tình của hắn đúng là khiến một người ghen, tiếc là nhầm đối tượng, ở cách đó không xa, Út Linh gầm gừ:



-”Hai, em chỉ muốn ra dìm con đó…con ranh đó…”



-”Bình tĩnh đi…”



-”Hai, nói xem, có phải anh cả thích nó không? Thấy nói cười vui vẻ quá…”



Hai nhìn lại đại ca, trước kia tưởng đại ca khác mình, ai ngờ, đàn

ông như nhau cả thôi, mới hôm trước còn lo lắng cho em Lan, giờ đi cùng

em Trâm Anh, lại vui vẻ thế, Hai cười đầy ẩn ý.



Trong khi đó, những câu chuyện Lân kể khiến Lan cười lăn cười bò. Anh quả có khiếu hài hiếm thấy. Việt quay lại mong tìm kiếm vài tia ghen tỵ trong ánh mắt nàng, kết cục khiến hắn thất vọng tràn trề!!!