Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 23 : Anh….vì sao mà tức

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Từ khi quen Việt, hiếm khi nàng thấy hắn bực bội như vậy, về tới nhà, gặp cái gì trên đường đi là đập, là đá, chả nhẽ vì Trâm Anh gặp nạn

khiến hắn đau như thế?



-”Lo cho người đẹp thì sao không ở đấy? Ở nhà đá thúng đụng nia?”



-”Đúng, quả thật cô ấy rất đẹp, gương mặt thì khả ái, con người thanh tao, đáng yêu vô cùng…nhưng em thử nói xem, vì sao tôi chẳng thấy lo

lắng chút nào…em thử đoán xem, hôm nay vì sao tôi bực?”



Việt gằn giọng.



Xinh đẹp, khả ái, thanh tao? Mấy từ này đúng là toàn nói thật, nhưng

từ chính miệng hắn – dùng để miêu tả một người con gái khác…hắn thực sự

thích cô ấy? Tim nàng nhói…Cũng từ ngày phát hiện ra yêu hắn, sẵn sàng

chết vì hắn, đâm ra nàng cũng bất cần, chẳng còn biết sợ là gì:



-”Chỉ có thể kết luận là anh rất xấu tính!”



Hắn cười phá lên:



-”Haha, tôi xấu tính, tên Lân kia của em thì tốt tính?”



-”Ừ, anh ấy đẹp trai, phong độ, ân cần, chu đáo…anh so với anh ấy thì chẳng bằng nước gì cả…”



Nàng trả đũa.



Cảm giác bị người con gái mình yêu thương nhất so sánh với một thằng

đàn ông khác, lại còn đặt mình ở vế dưới, thật chẳng dễ chịu chút nào.

Cảm giác có thể cô ấy đã thích người kia, đau khổ biết bao…



Lửa giận lên tới đỉnh đầu, nàng bị hắn dồn vào góc tường, cơ thể to

lớn của hắn ép chặt thân hình gầy gò của nàng, tay hắn bóp nhẹ cằm nàng.



-”Nói, em thích Lân, phải không?”



Nàng cứng đầu không nói gì…



-”Nói mau…”



Hắn càng ngày càng mất bình tĩnh.



-”Tôi thích ai chả liên quan tới anh…”



-”Em nói, hay tôi bán em sang Trung Quốc, cho em chọn?”



Nàng bắt đầu thấy sợ, chết không sợ, nhưng nếu bị bán đi làm gái, quả thật rất sợ…đành trả lời bừa:



-”Thích chứ sao không thích, người như anh ấy, ai chả thích…”



Đôi mắt hắn, lúc ấy rất buồn, cánh tay từ từ rời khỏi nàng, như bị mất lực, hắn trở nên trầm lặng.



Đêm đó hắn không ôm nàng như mọi khi mà nằm gọn vào một góc. Chưa bao giờ hắn thấy chán nản và tổn thương tới vậy…Hắn suy nghĩ rất nhiều,

nàng thích tên đó, liệu hắn có nên giải phóng rồi chúc phúc cho hai

người? Liệu hắn có quá ích kỉ khi giữ nàng lại?



Nghĩ về nụ cười của nàng lúc ở công viên nước…lòng hắn thấy xót xa…



Nhưng cái cảm giác không còn nàng bên cạnh, quả thật rất kinh khủng…hắn thực sự chưa đủ can đảm để đối mặt…


Ông Việt Đức trợn tròn nhìn con gái, nghe tin nó vào viện, vội vã bay vào đây, còn chưa kịp ăn cơm tối, giờ nó lại thông báo tin sốc…



-”Sao? Nói lại xem…”



-”Ba, chẳng phải ba mẹ có mối tình rất đẹp sao? Giờ con cũng yêu, con muốn được ở bên người đó…”



-”Là thằng nào?”



-”Ba nhớ người gặp ở lễ cưới anh Minh không?”



Ông loáng thoáng mơ hồ, nhưng vì là con gái yêu, nên vẫn nịnh nọt cưng chiều:



-”Được rồi, ngủ đi…”



-”Ba, ba là nhất!!!”



*****************************



Quán cà phê yên ắng lạ thường, một người đàn ông tóc hoa râm vẫy tay

cậu thanh niên trẻ. Khi cậu ta bước vào, tuy đã từng gặp, nhưng lần này

ông nhìn cậu rất kĩ, bây giờ cũng hiểu, vì sao con gái ông lại mê mệt

cậu ta tới vậy.



-”Chủ tịch!”



Hai người bắt tay nhau rất thân thiện. Ông Đức khá tự tin, cũng một

phần do Việt giấu thân phận rất giỏi, nên trong mắt ông, Việt cũng chỉ

là người đại diện của mấy công ty nhỏ lẻ này, cuộc thương lượng ông cầm

chắc chín phần thắng.



-”Tôi đi thẳng vấn đề nhé!”



-”Vâng, bác cứ nói.”



-”Chuyện làm ăn thì cậu và Lân giải quyết với nhau, hôm nay tôi tới là có chút việc riêng…”



-”Dạ”



-”Là thế này, con bé Trâm Anh là con gái duy nhất, và là út, trước giờ tôi đều rất cưng chiều…”



-”Vâng ạ”



-”Tự dưng nó muốn bỏ đi du học, mà việc học là rất quan trọng, cậu biết tại sao không?”



-”Dạ?”



-”Nó nói với tôi là nó thích cậu, muốn ở lại…cho nên, tôi đã nghĩ

cách vẹn cả đôi đường…Cậu hãy ra nước ngoài với nó đi, nhân tiện học

thêm cái gì thì học, không thì cậu chỉ cần đi theo động viên nó là

được….tất nhiên, tôi chưa chấp nhận cậu là con rể, nhưng nếu cậu chịu đi cùng khi nào Trâm Anh tốt nghiệp đại học, tôi sẽ cho cậu 3% cổ phần của công ty”.



Ông nhấp ngụm cà phê, chờ đợi sự cảm ơn rối rít từ người đối diện.

Hắn lặng thinh, đúng là tình huống khó xử, 3% cổ phần của Bảo Minh, con

số này cộng những gì hắn tích lũy, là cơ hội lớn để danh chính ngôn

thuận đấu với Golden Face, giấc mơ trả thù cũng hoàn thành, vả lại, nếu như bây giờ mà từ chối, có khi nào ông ấy nghĩ hắn khinh gia đình ông

ấy, đôi bên còn hợp tác lâu dài…còn nhận lời…ước gì lời đề nghị này xuất hiện trước khi nàng bước vào cuộc đời hắn?