Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 24 : Một trái tim…bị tổn thương

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Hắn trầm ngâm, ông Đức lên tiếng:



-”Sao? Chê ít?”



-”Không, đó là con số quá lớn thưa bác!”



-”Vậy câu trả lời của cậu là…”



-”Cháu quả là may mắn khi nhận được lời đề nghị…tuy nhiên, Trâm Anh

là cô gái xuất sắc về mọi mặt, lại có chỗ dựa rất lớn về gia đình…chắc

chắn sẽ có rất nhiều đối tượng khác thích hợp…”



-”Cậu từ chối…”



-”Dạ…”



Ông cười mỉm, một điều kiện tốt như vậy, mà chàng trai trước mặt lại

quyết định quá nhanh, tất nhiên người từng trải như ông có thể đoán lờ

mờ ra lý do…



-”Là cô gái xuất chúng nào vậy?”



Việt hơi giật mình, quả không hổ danh người sáng lập Bảo Minh, đầu óc rất nhạy bén.



-”Là một người…không có gì đặc biệt…nhưng khiến cháu thấy sống rất đáng!”



Quả đúng, bao nhiêu năm sinh tồn, mục đích duy nhất của Việt là báo

thù cho mẹ hắn…nhưng từ khi nàng xuất hiện…mọi thứ dần thay đổi…hắn nói

ra câu đó, rất ngập ngừng…



Đôi mắt ông hơi nheo lại, người con trai ngồi đối diện quả xứng danh

là nam tử hán, nếu cô gái trong lòng hắn là con gái ông thì tốt biết

bao, ông sẽ yên tâm mà giao cả đời nó cho anh ta.



-”Được, tôi rất thích những người thẳng thắn như cậu…”



-”Về chuyện làm ăn, nếu bác thấy không thoải mái…”



-”Không, làm ăn là làm ăn, việc đó không liên quan, tôi chỉ muốn nhờ cậu một việc…”



-”Dạ…”



-”Con bé Trâm Anh, tôi rất lo, nếu cậu đã như vậy, mong cậu có thể

nói rõ ràng với nó, để nó biết đường lui mà quay lại chú tâm học hành… ”



-”Cháu hiểu…”



**************************



-”Vịt?”



-”Sao?”



-”Bạn tôi sắp rời Nam, hôm nay hẹn tôi ăn trưa, có được không? Anh không cần tới đón…”



Việt hơi cau mày, ánh mắt để rõ vẻ khó chịu, bạn nào cơ chứ? Nàng thì làm gì có bạn nào ngoài tên đó…Tình cảm ghê gớm quá nhỉ? Còn đi ăn chia tay…Hắn phải làm sao, cấm, không cho đi? Thế hắn liệu có nhỏ mọn…cấm

nàng đi liệu có khiến nàng càng nhớ tên đó mà xao xuyến…



Bỗng nghĩ ra điều gì, hắn cười nhạt, giọng bình thản:



-”Ok, tôi cũng đang định gọi điện, tôi cũng có hẹn đi chơi với Trâm Anh nên không tới đón em được.”



Hắn cúp máy, rất nhanh, liệu nàng có để tâm???


-”Em tìm anh Hai…”



-”Ừ…”



-”Nhưng anh Hai không có ở đây…”



-”Có chuyện gì sao?” Linh liếc nhìn chiếc lọ được bọc cẩn thận trong hộp bóng kính: “Độc sao? Thành công không?”



-”Mĩ mãn luôn chị ạ…”



-”Lắm chuyện…ngoài kia đầy thuốc độc, sao phải tự chế làm gì…”



-”Ôi chị nhầm rồi, cái này anh Hai ra lệnh là có ý của anh…”



Tất nhiên ngoài bốn người bên cạnh Việt thì mọi người đều nghĩ Hai là thủ lĩnh, cũng chẳng quan trọng, cô tò mò:



-”Ý gì…Mà con Hamster đặc biệt đưa tới cho chú sao rồi, sống nổi không?”



-”Tất nhiên là không rồi…nếu thế thì gọi gì là độc…”



Tùng hào hứng kể:



-”Sau 5 ngày cho uống, nó bất tỉnh, sau đó nằm 9 ngày thì chết…”



-”Nếu là người?”



-”Số ngày hoạt động bình thường và số ngày bất tỉnh có thể dài hơn chuột, nhưng nói chung không thể thoát chết…”



Linh cười khẩy, đại ca – là hiểm ở chỗ này.



-”Thế nên khi ta ra tay, đối phương chết cũng không biết lý do…ta cũng vô tội…”



-”Vâng, đúng thế, anh Hai quả lợi hại…”



-”Thôi được, Hai không có nhà đưa Linh cầm cho, rồi tý nữa chị đưa cho anh…”



-”Vâng, thế thì tốt quá ạ…”



Cầm chiếc lọ, mắt cô rực sáng, tay chân run rẩy…



*************************



13h00



Lan mở cửa phòng, mệt nhọc bước vào….Hôm nay là ngày cuối cùng Bảo Lân ở Nam nên hai người đi loanh quanh nhiều nơi…



Nàng cầm chiếc hộp quà rực rỡ, cẩn thận bóc…



-”Oa!!!”



Đó là một con gấu bông trắng đốm tím…đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra nàng được tặng gấu bông…hơn nữa còn rất to…



Nàng rất thích! Bỗng nhìn xuống trước con gấu có trái tim thêu hai

chữ:”Lân Lan” rất đẹp, trong đầu hiện vài suy nghĩ nghi hoặc, nhưng

nàng gạt đi ngay, anh ấy đẹp trai, con nhà giàu, sao có thể… chắc vì

nàng thân với chị dâu anh nên có chút quà nhỏ thôi…chắc không có ý gì

khác…



Sung sướng ôm gấu, nó rất mềm, rất mịn, cảm giác gục mặt vào thật là

thích, đang định làm một giấc trưa nho nhỏ thì ngẩng lên gặp ánh mắt ai

như dao găm…Hắn biến thành ma từ lúc nào vậy cơ chứ? Về từ bao giờ mà

nàng không biết??? Nàng tự nhiên mất vui…là ai chọc giận hắn rồi? Quả

này kiểu gì cũng có chuyện…hix…