Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 41 : Tiểu yêu tinh hay hồ ly tinh? ~ Việt

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Đêm ấy tôi không sao ngủ được, ôm chặt em trong lòng mà tôi vẫn cảm

thấy không đủ…nhìn cơ thể trắng ngần của em tràn ngập những dấu hoa đỏ

chói của tôi, lòng lại ngập tràn cảm xúc…



Tôi không biết ngày mai nên làm như nào? Có nên nói mọi chuyện cho

em, tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi suy nghĩ rất nhiều…em biết thì sao…không biết sẽ ra sao…em mong đón giao thừa đầu tiên với tôi như thế…cái Tết

đầu tiên, em chuẩn bị tươm tất chu toàn mọi thứ…liệu biết mình nằm cả

chục ngày, qua cả Tết, em sẽ ra sao???



Cuối cùng, tôi có một quyết định ích kỉ…để mọi thứ trong quá khứ, từ

ngày mai, tôi sẽ cùng em, đón Tết…’Tha thứ cho anh, cô bé nhé…’



Tờ mờ sáng, tôi dậy chuẩn bị…



Đã bao nhiêu bữa sáng rồi…hôm nay con tiểu yêu bé bỏng và tôi lại

ngồi chung một chiếc ghế; mười ngày…là mười ngày mà tôi tưởng cả thế kỉ

trôi qua???



Từ phía bụng, một luồng khí ấm khẽ chạy qua…mùi hương từ em hoàn toàn làm tôi lấy lại được sức sống – đúng là tiểu yêu tinh của tôi.



-”Còn đau không?”



Em thấy vậy, quay lại phía sau, mặt nũng:



-”Đau chết đi được, anh Vịt xấu lém…”



-”Rồi, anh xấu, thương lắm…anh đền nè…”



Tôi đặt nụ hôn lên chiếc cổ trắng trẻo, em quay lại, khẽ lườm:



-”Đền gì chứ, là anh được lợi mà…”



Ăn xong, ra phòng khách, có lẽ đã nhìn thấy vali ở trước cửa, em tò mò hỏi:



-”Vịt…va li gì thế? Anh định đi đâu à…”



Tôi e hèm:



-”Ừ, anh có công chuyện, nhất định phải đi…”



-”Công chuyện gì chứ, mới mồng một Tết, em không thích ở nhà một mình…”



-”Nhưng việc này quan trọng…”



-”Quan trọng hơn cả vợ?”



Em ngúng nguẩy dỗi hờn:



-”Biết thế tối qua tôi đã không nhận lời lấy anh…được, thích thì đi đi…”



Định trêu thêm, nhưng nể mặt người đẹp vừa ốm dậy, tôi bâng quơ:



-”Em thích đi theo không?”



-”Có thể hả…”


Ngơ ngác hồi lâu, em đưa tôi miếng to hơn, lệnh phải luôn giữ bên mình, có lẽ lời bà ấy đã dọa tới cô vợ bé bỏng của tôi…



Nhân lúc Lan tắm, tôi tự mình đi một vòng Lạc Tâm.



Sau một vòng, kết luận cơ sở hạ tầng vẫn rất vững chãi, thái độ nhân

viên tốt, môi trường giữ gìn sạch đẹp, tôi yên tâm quay về, trên đường

đi không ý thức được gặp sự cố bất ngờ!



Thực đây cũng là chiến lược kinh doanh thôi, nếu như có anh nào, dù

trẻ hay già đi dạo một mình trầm lắng cô đơn – kiểu gì cũng gặp một em

chân dài nóng bỏng lả lướt…chiêu này chỉ có thằng Hai mới nghĩ ra, nhưng không thể phủ nhận, nó giúp tăng doanh thu khá nhiều…



Đang định từ chối, thì lại thấy bóng dáng con tiểu yêu mặc váy tím

thắt nơ đáng yêu kinh khủng…chắc đi tìm tôi…tự dưng tôi nhớ tới vụ áo

bơi màu đỏ, cũng nghĩ tới sự khổ sở của mình bao lâu nay…rõ ràng, tôi vì em mà điên tiết hết lần này tới lần khác, nhưng em…thì chưa một lần…



Thực, tôi thèm khát được chứng kiến cảnh đó…



Lập tức, vừa vuốt ve, tôi vừa giở giọng dê già nhất có thể:



-”Cô em tên gì?”



-”Em là Hương ạ…mà anh thích gọi là gì thì em là thế…”



-”Tốt…thân hình mập mạp săn chắc…anh rất thích…”



Phía xa xa, cảm nhận được sự phẫn uất từ con mắt đó, thái độ giận dữ quay đi, tôi thấy hả hê hết cả.



Nói chung là sướng, rất sung sướng! Đợi một lúc, tôi mới từ từ về phòng, nào, tới giờ phút dỗ dành em bé rồi!!!



Về tới phòng, em không có…



Đi loanh quanh tìm, tôi bắt đầu thấy lo, liệu tôi có đùa quá đáng,

nếu như, em vì chuyện này mà trốn biệt tăm…em là trốn rất giỏi…



Thấy bóng dáng quen thuộc, tôi thở phào…được vài giây, cảm thấy lửa trong lòng cháy lên ngùn ngụt…



Con tiểu yêu chết tiệt kia!!!



Giờ này lẽ ra nó nên trốn trong phòng khóc lóc vì ghen tuông chứ?



Gì vậy? Nó diện bộ bikini đỏ chót, tuy có quấn thêm một lớp khăn voan nhưng không thể che giấu người ngợm trắng nõn nuột nà …ngồi kia…chơi

bài…với thằng quản lí??? Cái mặt thỉnh thoảng e thẹn cười đùa…người thì

cúi thế kia, chả phải tên đó nhìn sắp no rồi???



Máu điên nổi cuồn cuộn…cảm giác mặt nóng bừng, con tiểu yêu tinh của

tôi, mà không – tiểu yêu cái nỗi gì, phải gọi là con hồ ly tinh mới

đúng…để xem…để xem…ông xử chúng mày như nào…



Đi được nửa đường, bỗng tôi thấy bực. không thể được, lại để em vênh

vênh tự đắc lần nữa sao? Đường đường là một đấng nam nhi, có thể chịu

thua dễ dàng thế sao??? Nghĩ ngợi, tôi ấn điện thoại, chưa đầy hai phút, em Hương đã xuất hiện trước mặt, chúng tôi thong dong tình tứ đi vào.