Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 59 : Tại sao ?

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Mấy ngày nay, tiệm bánh Ngan Vịt luôn có một vị khách không được hoan nghênh.



Anh ta thường tới từ lúc 6 giờ chiều, gọi hai chiếc bánh Vịt, một cốc trà nóng, ngồi tới khi cửa hàng đóng cửa.



Lúc đầu, Nghi Lan ức chế phát điên…khổ nỗi, anh ta không hề làm phiền cô, chỉ ngồi đó, mắt dán vào máy tính làm việc, không có cớ gì để đuổi

cả?



Cũng không thể đuổi trước mặt khách khứa.



Tú cũng không hiểu mình đang làm gì?



Mỗi ngày anh giải quyết việc xong anh đều tới đây, anh ham mê bánh ngọt tới vậy ư?



Cô chủ quán kia, là em dâu anh…cô ta không muốn gặp anh nữa, vậy mà da mặt anh vẫn dày như vậy.



Tiệm bánh không to, nhưng mình chỉ có mình nàng xoay sở, cũng có thể gọi là tháo vát.



Nàng vẫn phục vụ anh như bao vị khách khác, tự nhiên anh lại muốn

nàng tới, đuổi anh đi hay thái độ gì đó, ít ra lúc đó anh có thể biết

trong mắt nàng, anh cũng có chút khác.



Nhìn những vị khách dễ tính, khen nàng làm bánh ngon, anh vui lây.



Nhìn những vị khách cau có, mặc cả, anh chỉ muốn xông ra đạp cho một trận.



-”Em yêu, ăn gì cứ thoải mái gọi…”



-”Thật á?….Chị ơi cho tôi cái này…cái này…”



Đôi tình nhân trẻ bước vào tiệm, ríu rít như chim non.



-”Anh, chúc mừng anh đã trúng tuyển vào làm việc ở Golden Face”



-”Còn thực tập một tháng nữa”



Chàng trai khiêm tốn.



-”Ôi dào, thế coi như chắc chắn được rồi, thực tập hay không cũng chỉ là hình thức thôi, nghe nói lương ở đó tốt lắm đúng không?”



-”Ừ, khởi điểm mà đã là 20 triệu…”



-”Thích quá! Bao giờ bắt đầu?”



-”Từ tuần sau…”



-”Đồ của anh chị đây ạ, chúc anh chị ngon miệng!”



Đàn ông, thấy gái đẹp, liếc qua một cái là chuyện đương nhiên. Tiếc

là hành động nhìn trộm cô chủ tiệm bánh của chàng trai khiến cô gái vô

cùng bực mình.



Ánh mắt tóe lửa, cô ta gọi chủ quán:



-”Bánh ở đây kiểu gì thế, nhạt thếch lên được”


…..



-”Cảm ơn! Cái này miễn phí”



Nàng nói, rồi nhẹ nhàng đặt chiếc cheesecake vuông nhỏ lên bàn.



Nhìn bàn tay đỏ tấy, lòng anh xót, muốn lao đến mà xem xét, lại sợ,

quan hệ của họ vừa mới được tý khởi sắc, Tú chỉ lặng lặng gửi một tin

nhắn.



Một lát sau, một người đàn ông cao to vào tiệm.



-”Của anh đây ạ!”



Anh nói với hắn cái gì đó rồi cầm lọ thuốc bỏng, cẩn thận đưa Lan.



-”Không cần đâu…”



-”Cô không bôi thì tôi sẽ giúp…”



-”Không cần, tôi tự làm được”



Tránh phiền phức, nàng bóp tuýp thuốc, tùy ý xoa qua loa, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tú đang dọn dẹp đống ngổn ngang lúc nãy.



-”Để tôi làm là được rồi!”



Anh ta không nói gì, cương quyết tới bồn rửa nốt phần chén đĩa và dụng cụ.



Cũng lạ, ngoài những vị khách tới lúc trước, thì sau đó tiệm không có khách nữa.



Nàng ngồi bần thần cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe cộ đi qua.



Hắn ngồi dán mặt vào laptop.



-”Chúng ta có thể làm bạn không?”



-”Tôi đã nói với anh rồi mà…”



-”Thực ra Việt không ghét tôi như cô nghĩ đâu, chúng tôi trước chơi rất thân, sau này vì hoàn cảnh nên mới vậy…”



Nàng nheo mắt, tỏ rõ sự nghi hoặc.



-”Hắn có hình xăm một con đại bàng, của tôi là có một con rồng, chúng tôi rủ nhau đi xăm đấy…”



Đúng là Việt có hình xăm đại bàng, tự nhiên nhắc tới anh, nước mắt nàng chảy.



-”Làm bạn được chứ?”



Nàng không trả lời. Như thế với Tú cũng tốt, còn hơn là từ chối.



‘Rõ ràng hắn không phải anh? Nhưng tại sao mùi hương, ánh mắt, cử chỉ vô thức, mọi thứ đều giống anh tới vậy?Việt à, nói cho em lý do đi? Mỗi lần em nhìn hắn, em đều nhớ tới anh…em biết anh ghét người đó, nhưng cứ gặp hắn, em lại thấy ấm lòng…thậm chí, lúc này đây, khi em nhắm mắt và

cảm nhận, em còn tưởng trong phòng này là anh và em…tại sao, tại sao vậy anh???’