Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 60 : Chuyện về việt

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Nhìn cậu em mệt mỏi nốc từng đợt rượu, Uyên nhẹ nhàng gợi chuyện:



-”Lại chia tay à?”



-”Vâng…”



-”Chị có mấy đồng nghiệp còn trẻ lắm, có cần chị mai mối gì không?”



-”Thế cũng được, bao nhiêu em cũng chơi hết…”



Những tưởng đó chỉ là một cô gái, như bao cô gái khác bước qua đời

anh! Thay người yêu như thay áo, gái các kiểu đều qua tay, những tưởng

khi bước vào một mối quan hệ thì hình bóng người ta sẽ dần phai mờ…lạ

thay, tất cả chỉ là những tưởng…



-”Chú nói thế thì ai mà dám giới thiệu…”



Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của em chồng. Lân cười xuề xòa, vươn vai:



-”Ây za…thằng Phong nó đâu hả chị, em bế nó tý nào, sắp phải xa cháu mấy ngày rồi… ”



-”Đang ngủ với ông bà trên gác, chú đi đâu?”



-”Còn đâu được nữa, cũng tại chị cả, căn nguyên cội nguồn đau khổ của cả nhà.”



Uyên phát sốt:



-”Hả, tự dưng liên quan gì tới chị, oan ức quá!”



-”Thì chả tại chị cho ông Minh ăn bùa mê thuốc lú gì không hiểu nữa,

có việc gì xa xa toàn phải thằng em này đi; rồi thì thằng con bé tý bị

lão tống ngủ với ông bà; ba mẹ có bao giờ có không gian riêng …”



Uyên ngượng thối cả mặt, ậm ừ:



-”Tại ba mẹ thích thế chứ…”



-”Đợt này em vào Nam, một tuần, cùng một tập đoàn trong đó hợp tác phân phối vài nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng…”



-”…”



-”Em biết, em sẽ không liên lạc với cô ấy”



Anh đang định đẩy cửa thì chị dâu gọi với:



-”Chị…chị xin lỗi, lúc trước dặn em thế, bởi nó là đứa bạn rất đặc biệt, rất quan trọng với chị…”



-”Nên chị muốn bảo vệ cô ấy…khỏi em?”


-”Được thôi, chỉ tội lương rất ít…”



Ngày hôm đó, là ngày hiếm hoi anh cảm thấy nắng rực rỡ tới thế.



Buổi tối, anh rủ nàng đi ăn cùng, cũng chỉ mời chứ không dám hi vọng nhiều, thật bất ngờ…nàng đồng ý.



Anh chợt phát hiện, người trước mặt bây giờ dường như một cỗ máy.

Nàng ấy có thể dễ dàng làm theo mọi thứ người ta yêu cầu, sống theo một

tư tưởng “thế nào cũng được…”



….



-”Sao lại tới đây anh?”



- “Em nhắm mắt lại”



-”Được”



Anh cúi xuống, tháo chiếc hài búp bê, rồi lại cẩn thận nâng người nàng lên, đặt bàn chân bé bỏng lên những song sắt…



-”Mở mắt ra…”



Một luồng gió thổi qua…nhưng sao nàng thấy lạnh, cái lạnh tới thấu xương, tới đau đớn.



-”Nhảy từ cái cầu này xuống có chết không anh?”



-”Cái đó là tùy số em ạ, số đã không chết được thì có cố thế nào cũng vậy thôi…”



Đúng…chẳng phải là số không chết được mà là cái người đó đâu có muốn

mang nàng theo, mà là cuộc đời có người thất hứa. Cố hít thở sâu, ngẩng

mặt lên mấp máy môi:



-”Sao đẹp quá!”



Hành động của nàng không qua nổi mắt người đối diện, anh nhẹ nhàng:



-”Không ai cấm em khóc cả!”



-”Em không sao.”



-”Nếu khóc được thì cứ khóc cho nhẹ lòng, chẳng có gì là xấu…ngoan nào…đừng tỏ vẻ cứng rắn nữa…”



-”…”



-”Em nhớ người ấy lắm phải không?”



-”…”



Nàng nhìn anh, cuối cùng cũng không thể kiềm lòng…Chẳng thể hiểu,

nàng can đảm bao lâu, trước mặt anh lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm

giác như được dựa dẫm vào người thân, những giọt nước mắt từ từ rơi

xuống, ngày một nhiều…



-”Em…em rất nhớ Việt, em nhớ anh ấy lắm…em nhớ cả con em nữa, em thực sự rất ghét họ, họ quá nhẫn tâm; em nhớ lắm…”



-”Anh gọi anh ấy về cho em đi…được không, em không chịu nổi…”



Khẽ ôm nàng từ phía sau, lòng anh trĩu nặng, đã có giây phút, anh ước mình là Bụt, đem ước nguyện của nàng biến thành sự thật, dù sẽ phải đơn phương một mình, chứng kiến nàng cười tươi tắn, cũng đủ.



Xa xa, chiếc xe thể thao cùng một bóng người cô độc lặng lẽ rời khỏi.