Vẽ Mắt
Chương 1 :
Ngày đăng: 01:04 19/04/20
Cả cuộc đời của Khấu
Quân Khiêm đều là sai xót trớ trêu của định mệnh. Nếu không phải ông
trời cố ý trừng trị hắn thì chỉ có thể nói hắn xui xẻo rơi trúng vận
mệnh này. Lần đầu có mặt trên đời đã có tên là Quân Khiêm đủ thấy cha mẹ hắn mong đợi ở hắn nhiều như thế nào. Từ nhỏ đã cho hắn theo con đường
nghệ thuật với hy vọng khi lớn lên hắn sẽ có khí chất tao nhã,khiêm tốn
của bậc quân tử.
Chết tiệt!
Từ ngày chui ra khỏi
bụng mẹ đến nay hắn chưa từng biết thế nào là khiêm tốn. Học đàn violon
không được hắn bực tức liền kéo đứt hết dây đàn. Hắn quả thực chính là
phần tử bạo lực khiến cho gia sư vì sự phá phánh điên cuồng của hắn
không thể không đuổi cổ hắn ra khỏi cửa. Chính vì vậy hắn mới bị bắt đi
học vẽ. Nghe nói hồi bé khi chọn đồ vật đoán tương lai hắn không màng
đến bất kì thứ gì cho dù thử đi thử lại mấy lần hắn vẫn chỉ cầm chặt
chiếc bút vẽ không buông.
Về chuyện này hắn thực sự nghi ngờ
cha mẹ lừa hắn, Thứ cả đời này hắn chán ghét nhất chính là vẽ tranh. Kết quả hắn tùy tay vẽ bừa một bức họa ngay cả bản thân còn không nhìn ra
là cái gì…chữ như gà bới… vậy mà tự nhiên bị nói có khả năng trời
cho…đúng là vớ vẩn.
Không ai nhìn ra hắn trời sinh là người
hiếu động hay sao? Cho hắn đi học nhu đao kiếm đạo taekwondo hắn đều vui vẻ chứ loại nghệ thuật trầm tĩnh này không hợp với hắn, ok?
Hắn đã quyết tâm đời này việc gì hắn cũng làm duy nhất hội họa là không bao giờ động đến
Có điều…
Hắn đời này cái gì cũng chưa từng làm, duy nhất chỉ có vẽ tranh thì làm…. Thật đúng là bi ai.
Về phần tại sao hắn ghét vẽ tranh thì phải kể đến chuyện lúc nhỏ. Hắn còn
nhớ bài tập năm nhất đề tài “điều bạn yêu nhất” Rất đơn giản !! Hắn
không nghĩ ngợi liền vẽ chín con chim nhỏ, ngày hôm sau tự tin mang
nộp…..kết quả chỉ còn một trang giấy trắng tinh. Phía dưới vẫn xót lại
chữ ký của hắn còn cái gì cũng không có. Ai mà tin được hình trong bức
vẽ lại có thể biến mất đến một giọt mực cũng chả còn? Dù cho hắn có giải thích thế nào thầy giáo vẫn nhận định hắn không làm bài tập lại còn cố ý nói dối, tội càng thêm nặng. Bao nhiêu năm qua chỉ cần nhắc đến hội họa đều không phải là chuyện tốt lành. Từ đó hắn rất ghét vẽ tranh. Hăn
không muốn vẽ nhưng hình như có thế lực vô hình nào đó cố tình đẩy hắn
vào con đường này.
Sau khi thi đại học, thấy điểm cũng không
tệ hắn điền vào giấy chọn trường từ văn học, ngoại ngữ, tài chính kinh
tế, quản lý xí nghiệp, thể dục, lịch sử….. ngay cả phát triển nông
nghiệp, công trình thủy lợi hắn đều điền hết chỉ duy nhất mĩ thuật là cố ý tránh xa. Hắn rõ ràng không có điền,…so với việc vẽ tranh đi làm
ruộng còn tốt hơn.
Hắn đúng là nghi ngờ bản thân bị ma ám!
Điểm của hắn vừa vặn qua ngành này, sau đó mắt mờ không cẩn thận điền sai
khoa mĩ thuật tạo hình, Dưới sự uy hiếp của cha hắn bất đắc dĩ đành phải học chuyên ngành mĩ thuật, Tốt nghiệp xong với trăm ngàn trang lý lịch
hắn trúng tuyển vào làm vĩnh viễn tại bộ phận biên tập tranh minh họa,
Ngoài vận mệnh ra hắn không hiểu được đây gọi là gì.
Sau khi nhận rõ sự việc hắn rốt cuộc cũng đầu hàng vận mệnh cầm bút vẽ tranh
Nhưng.
Khấu Quân Khiêm vẫn như trước hận nhất vẫn là vẽ tranh,
Trong thôn Mộng, những người sống ở ngõ 44 phố Khởi Tình đối với mọi người mà nói đều cực kỳ
quỷ dị. Ngay từ đầu đã có lời đồn thổi rằng căn nhà số 54 trong ngõ nhỏ
thường xuất hiện những chuyện kì lạ. Nghe nói là do yêu ma tác quái, đã
từng phải mời đạo sĩ đến làm phép. Càng về sau âm khí càng nặng, những
lời truyền miệng càng ngày càng lan xa. Người ở khu này nhẹ thì việc nhà không thuận, nặng thì tán gia bại sản, tâm thần bất định, vì thế người
Họa long vẽ rồng điểm mắt.
Từ câu thành ngữ trên anh đã nghĩ ra một cách. Chỉ cần không thêm vào đôi
mắt, bức tranh không có linh hồn thì những chuyện ngốc nghếch sẽ không
phát sinh. Nhưng mà biết thì biết thế, dù có nhắc nhở bản thân tám trăm
lần thì anh vẫn sẽ làm chuyện ngu xuẩn…giống như đi vệ sinh phải xả nước vậy, chờ lúc mình nhớ ra thì mọi chuyện đã xong rồi. Vì thế quanh đi
quẩn lại mọi người vẫn nhìn anh bằng con mắt không bình thường. Mỗi lần
chạm mặt đều hét to quái nhân họa sĩ. Đến bây giờ anh cũng đã tập thành
thói quen, quen bị coi là người ngoại tộc, quen đơn độc, quen không ai
tin tưởng, không ai chấp nhận cho đến khi….Cho đến khi gặp cô! Cô giống
như thiên sứ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, như một ánh
hào quang mang đến màu sắc cho cuộc sống của anh. Lần đầu tiên trong
cuộc đời anh trải qua cảm giác tim đập thình thịch.
Sống đến ba mươi năm mới biết động lòng đã là quá muộn!
Lần đó, khi anh đang đuổi theo một con chó….vất vả lắm mới bắt được, đang
loay hoay nghĩ cách khiến nó chui lại vào bức vẽ, ngay lúc đó anh đã gặp được cô. Anh biết người ngoài không hiểu sẽ nghĩ anh đang bắt nạt một
con vật nhỏ.
“Chuyện này…không phải…bởi vì nó chạy lung tung tôi mới bắt nó về…”
Đúng là tệ hại!
Vừa nói anh vừa phỉ nhổ chính mình. Rõ ràng đã quen bị hiểu nhầm nhưng anh
vẫn theo bản năng giải thích, sau đó sẵn sàng chờ đối phương phỉ nhổ,
nhìn anh với ánh mắt như nhìn một kẻ điên….
Thế nhưng….không có…Cô chỉ mỉm cười,nhẹ nhàng hỏi.
“Có thể thả nó đi không?”
“Hả…được chứ” lần đầu tiên anh không bị người khác dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn
mình, anh ngây người không còn suy xét được gì. Cô bế con chó nhỏ trong
tay anh sau đó mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền làm anh hồn phi phách
tán.
Đẹp quá! đẹp quá! đẹp quá đi mất….
Anh bây giờ mới
hiểu rốt cuộc cái gì gọi là ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh.
Cô cười giống mùa xuân ấm áp, anh bị má núm đồng tiền kia làm cho không
rõ phương hướng, tâm như nở hoa, con người vốn sắt đá nháy mắt đã mềm
nhũn. Lần đầu gặp đã yêu, anh thật là ngu ngốc, nhưng không thể khống
chế mà nhất kiến chung tình. Những ngày sau đấy lúc nào anh cũng tìm cơ
hội lượn qua đây vài vòng, anh cũng cứng rắn sẵn sàng ngồi nửa tiếng xe
bus chỉ để đến đây mua gạo. Sau vài lần mượn cớ bắt chuyện anh cũng biết được thì ra cô sống gần đây. Về sau nghe Lâm Giang nói khu này có phòng cho thuê, anh không chút do dự chuyển đến, mặc kệ âm khí nơi đây, anh
vẫn cảm thấy bình thường.
Khi đó trong đầu anh chỉ nghĩ gần quan
được lộc, dù không ở cùng nhau nhưng nghĩ đến việc được sống gần cô anh
cũng thấy mãn nguyện. Càng nghĩ càng tràn ngập tình yêu. Trong đầu chỉ
có lời nói nhỏ nhẹ của cô, tư thái xinh đẹp của cô, anh lập tức hăng hái cầm bút vẽ lại chân dung cô trong trí nhớ. Vẽ xong rồi nhìn trái nhìn
phải, càng nhìn anh càng không hài lòng với nét vẽ trắng đen đơn giản,
nhiêu đây không đủ miêu tả tình nhân trong mộng của anh. Đổi dụng cụ vẽ, anh tỉ mỉ thêm sắc thái, mắt hạnh, má đào, mắt sáng….Cuối cùng anh đem
bức vẽ đã hoàn thành để ở phòng ngủ, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy, nghĩ đến đây anh ngây ngô cười xem như rất thỏa mãn.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù ở góc độ nào cũng vẫn đẹp….
Một đêm không ngủ đầu có chút mệt mỏi, anh hắt xì một cái rồi leo lên
giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi mĩ nhân cho đến khi mí mắt nặng trĩu
mới từ từ chìm vào mộng đẹp…