Vẽ Mắt
Chương 2 :
Ngày đăng: 01:04 19/04/20
“Shit!” Khâu Quân
Khiêm không xác định được là cái gì khiến mình tỉnh giấc. Trong lúc mơ
màng anh ngồi dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn đường đã bặt sáng mới
biết trời tối rồi, anh đã ngủ cả một ngày.
“Aaaaa!” Phòng bếp
truyền đến tiếng vang khác thường. Anh nghe cũng không hoàn toàn xác
định tiếp đó là tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Có trộm?
Không thể nào?
Nghe nói nơi này trong phạm vi mười dặm an ninh rất tốt, trước đây cũng từng có mấy tên ngốc rình rập lân la đến ngõ 44 này, cuối cùng mặt xanh lét
thậm chí tè cả ra quần mà bỏ chạy, không những thế bọn chúng còn ốm đau
hơn mười ngày mới qua khỏi. Từ đó cứ nhắc đến con phố Khởi Tình này tự
giác đều rủn rẩy cả người nói không ra lời. Bọn chúng rút ra kinh
nghiệm cho hậu bối thà rằng đi ăn trộm trong sở cảnh sát còn hơn đến con ngõ 44.
Vậy…hiện tại lại xuất hiện một tên trộm ngu ngốc nữa sao?
Anh men theo tiếng động đi đến sát ban công, phát hiện trong đống quần áo
bẩn nhấp nhổm có vật động đậy. Làm sao lại có người vì núi quần áo to
tướng này mà vấp ngã chứ?
Nếu là trộm…thì quả thực rất ngốc.
“A…Shit!”Đột nhiên có tiếng chửi rủa thốt lên, chứng tỏ anh không bị ảo giác.
Là con gái ư?
Đúng là giọng nói rất êm tai của con gái?
Lòng hiều kỳ của anh cuối cùng cũng nổi lên, anh thử mò tay bật công tắc
đèn, mở chốt cửa lập tức cứng người khi nhìn thấy giữa đống quần áo một
cô gái đang giẫy rụa ngồi dậy, chân phải đang mắc vào trong giỏ quần áo
vẫn chưa rút ra, trên đầu còn có chiếc áo anh mặc hai ngày chưa giặt,
càng nhìn càng quen mắt, rõ ràng chính là… Anh như bừng tỉnh dùng tốc dộ rốc két chạy về phòng ngủ.Bức vẽ mới hoàn thành không lâu giờ trống
rỗng chỉ còn lại tờ giấy trắng tinh.
Shit! Anh hiểu rồi ! Anh chán nản ngồi sững trên sàn nhà.
Ngu ngốc! Ngu ngốc! Khấu Quân Khiêm ngươi thật sự ngốc không còn gì để nói! Rõ ràng đã nhắc nhở chính mình trăm ngàn lần mà vẫn như cũ làm chuyện
ngốc nghếch. Bây giờ thì hay rồi, vẽ ra cả người thật! Một con người như vậy không thể nói bay đi là có thể xong việc.
“A shit!” anh ảo não liếc mắt nhìn cô gái. Anh và cô gái đến tiếng chửi thề cũng giống y như đúc.
Không thể nào? Chẳng lẽ ngay cả cá tính cũng bị copy hay sao?
Tốt lắm! hiện tại anh xác định chuyện này không có quan hệ với anh,tất cả là chuyện cá nhân, anh cũng không phải ngu ngốc.
“Tuyển thủ số một lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá vào gôn, xinh đẹp đạt điểm” anh ta còn có hứng đứng đó nói mát cô.
Cô gái ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh
“Khấu Quân Khiêm! anh là tên không có lương tâm, không có bạn gái là đáng lắm, cả đời anh sẽ cô đơn!”
Anh ngừng cười “Sao cô biết tên tôi?”
“Không chỉ biết tên anh, tôi còn biết tật xấu của anh. Buổi sáng rời giường
không quấn chăn bông, đi đi lại lại trong phòng quần áo tám trăm năm mới giặt một lần, quần lót chỉ độc mỗi hai màu đen trắng, vì ngại giặt quần áo phiến toái nên thường thả rông đi dạo khắp phòng mình”
Khấu Quân Khiêm há miệng mở miệng nhiều lần vẫn không thốt nên lời,theo bản
năng lùi về phía sau vài bước, bắt lấy chăn bông che chắn phía trước.
“Cô…Cô…Cô…xông vào nhà người khác có ý đồ gì hả?” lại còn nhìn hết toàn thân anh.
Chết tiệt! đàn ông cũng có quan niệm trinh tiết đấy nhé.
Cô gái trợn trừng mắt không chịu nổi bộ dạng như đang chịu nhục của anh
ta, không phải tiếp theo anh ta sẽ cắn chăn, dưới ánh đèn vàng nhẹ nhàng mà thổn thức đấy chứ? Xin đi! khẩu vị của cô đâu có tệ đến thế?
“Ai xông vào nhà anh?! Tôi vốn ở đây mà!” còn sớm hơn so với anh ta nữa, ở
rất nhiều năm rồi, nghiêm túc mà nói cô vốn là chủ nhà này đấy nhé.
Anh biết! Quả nhiên là đáp án thảm thương nhất.
Ngay từ ngày đầu chuyển đến đây anh đã ở cùng một con quỷ cái, từ đầu đến
chân còn bị nhìn sạch bách nữa chứ….Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu
vào mà chỗ cô ta đứng ngay đến cái bóng cũng không có…
Haizzzz….Anh âm thầm thở dài.
Đã nói anh chán ghét vẽ tranh rồi, cái việc vớ vẩn gì cũng gặp được,bây giờ đến cả quỷ cũng xuất hiện…giải quyết thế nào đây….