Vẽ Mắt

Chương 10 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


“Quân Khiêm, Quân Khiêm?”



“Hả. . Hả?” Khấu Quân Khiêm giật mình bừng tỉnh, ánh mắt đang dại ra chuyển từ bàn ăn sang người con gái bên cạnh.



“Anh nhìn chằm chằm đĩa sườn xào chua ngọt năm phút rồi đấy, có vấn đề gì sao?”



“Không, Không có!” anh nhanh chóng há miệng ăn luôn, lặng lẽ tiêu hủy chứng cớ.



“Anh có tâm sự…” Diệp Dung Hoa nhìn anh. Anh hôm nay không giống mọi ngày,

lúc thì nhíu mày, lúc thì thất thần giống như đang có tâm sự vậy.



“Chắc vậy…”



“Có thể nói cho em không?”



“Chỉ sợ…không thể”



Sáng nay tỉnh dậy, ôm trong lòng thân thể yếu ớt, mềm mịn, bởi vì ôm rất thư thái khiến anh không nhịn được mà cọ cọ một chút. Khi mở mắt ra đập vào mắt là đôi môi đỏ mọng mê người, khuôn mặt đang ngủ hết sức ngọt ngào,

anh không tự chủ được mà hôn lên…



Anh chắc chắn là bị người

ngoài hành tinh ám rồi, đầu óc hoàn toàn không tỉnh táo, chạm môi còn

chưa đủ anh còn đem đầu lưỡi với vào, không nhưng thế cô còn ngây ngốc

đáp lại. Hai người hôn nhau say đắm, hôn đến cả người anh nóng bừng,

giật mình hoàn hồn anh nhanh chóng nhảy xuống giường chạy nhanh vào

phòng tắm xối nước lạnh dập lửa.



Anh cũng không hiểu lúc đó sao

lại dễ dàng bị tác động như vậy. Cả một ngày bất kể anh cật lực coi nhẹ

thế nào, trong đầu đều không tự chủ được hiện lên hình ảnh nụ hôn ban

sáng, hơn nữa cảm giác còn rất thích thú.



Khốn Khiếp! Anh làm sao có thể say mê như vậy?



Không thể được!



Anh hẳn phải cảm thấy xấu hổ, cảm thấy hối hận mới đúng, làm sao có thể cảm thấy cô thật ngon miệng, thật hợp với khẩu vị của anh, ăn còn muốn ăn

thêm…



Đồ hạ lưu! Khấu Quân Khiêm ngươi đúng là cầm thú—Không, ngay cả cầm thú cũng không bằng.



Đóa hoa thanh thuần như vậy mà người còn muốn nhúng chàm, vậy mà còn nói

xem người ta như em gái mà bảo vệ! có anh trai nào giống như ngươi, mặt

người dạ thú…Anh một mặt phỉ nhổ chính mình, mặt khác không thể quên

được cảm giác mềm mại của cô. Cả một ngày giằng co giữa lý tính cùng thú tính, thần kinh nhanh chóng phân liệt.



Mọi người nói xem việc này sao có thể kể cho Diệp Dung Hoa biết.



“Sắc mặt anh nhìn không được tốt lắm, cơm nước xong em đưa anh về phòng nghỉ ngơi nhé”



“Không cần” anh cả kinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.



“A?” bị anh đột nhiên cao giọng làm cho giật mình, Diệp Dung Hoa sững sờ nhìn anh



“Sao tự nhiên anh lại kích động vậy?”



Bởi vì Khúc Hải Tần còn đang trong phòng!



Anh không muốn cô biến thân chính mình trốn dười gầm bàn nữa cho nên mỗi

lần Diệp Dung Hoa đến đây cô đều để tránh ở trong phòng, cô lại kiên

quyết không đồng ý anh nói cho Diệp Dung Hoa biết đến sự tồn tại của cô. Anh quả thật không thích cảm giác lừa dối như vậy nhưng lại không dám

cãi lời cô.



So với lừa gạt anh càng sợ làm Khúc Hải Tần mất hứng hơn.



“Anh, phòng đang bừa bộn lắm cho nên…. ” Không giỏi nói dối nên chỉ nghĩ ra được lý do này thôi.



“Không phải anh giấu phụ nữ trong phòng đấy chứ?”



“Hả?” cô linh cảm được sao? Hay do anh biểu hiện quá rõ ràng?



“Em đùa thôi” Diệp Dung Hoa cười cười đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn nhưng chẳng may va vào cạnh bàn



“A” vừa nghe tiếng thét anh theo phản xạ giơ tay ra đỡ, cô hoảng sợ chưa kịp định thần đã ngã ngồi trên đùi anh.



Tự nhiên được mỹ nhân ngã vào lòng Khấu Quân Khiêm lúc đầu hơi sửng sốt

sau khi lấy lại tinh thần anh mới phát hiện tư thế của hai người hơi mờ

ám. Anh cơ hồ còn thấy được từng sợi lông mi của cô, cảm giác được hơi

thở của cô, cơ thể mềm mại, nữ tính đủ để khơi gợi hóc môn giống

đực…Những lúc như này chắc hẳn phải hôn môi? Cô cũng không có tránh đi

như là ngầm đồng ý, là đàn ông chắc hẳn phải hiểu ý mà hôn xuống thế

nhưng….



“ A! đau quá chân của tôi” Anh thảm thiết kêu lên, cả người đau đớn ngã ngồi trên ghế sô fa.
“Cô…. tôi hỏi cô làm thế nào mới có thể lấy lòng phụ nữ? ý tôi là cô sẽ bị động lòng bởi những việc như thế nào…”



“Anh hỏi chuyện này làm gì? Chẳng phải đã giúp anh theo đuổi được Diệp Dung Hoa rồi sao?”



Lúc đó là Diệp Dung Hoa còn hiện tại người anh nói đến là cô, làm sao giống nhau kia chứ?



“Đây là tôi đang nói ví dụ, nếu là cô thì sao…. . ”



“Chỉ cần toàn tâm toàn ý với tôi, để tôi biết anh ta thật lòng là được” Phụ nữ trên thế giới đều giống nhau cả.



“Nghe cũng không khó lắm nhỉ” chuyện này anh có thể làm được.



Khấu Quân Khiêm lại trộm liếc cô một cái ra vẻ lơ đãng đề nghị “Cô có muốn ngồi trên giường cho thoải mái không?”



Phòng chỉ có một tràng kỷ, cứng như vậy sao mà ngồi, hơn nữa sáng quá cũng

không tốt, tuyệt đối không phải anh có ý đồ xấu đâu nha…. Anh tự mình

tìm lý do biện giải.



Cô liếc mắt như có như không nhìn anh rồi

ngồi lên giường. Thấy cô tín nhiệm mình như vậy, hoàn toàn không cảnh

giác, anh hơi hơi chột dạ. Nhân cơ hội này anh muốn thử một chút.



Anh tiếp tục làm bộ lơ đãng, như đang đơn thuần trò chuyện “ Hải Tần! cô thực sự hy vọng tôi và Diệp Dung Hoa đến với nhau sao?”



“Là chính anh hy vọng, tôi chỉ thuận theo anh mà thôi”



Quả thật như vậy, anh ngay cả tình yêu là gì cũng không biết rõ mới đem sự tình thành ra như vậy….



“Nhưng cô có nghĩ nếu tôi với cô ấy đến với nhau thì cô phải làm sao bây h?Cô

đã nói chuyện này người thường không thể chấp nhận, cô ấy lại không có

gan lớn đến vậy…”



Ách! Nghe qua có vẻ giống như đang uy hiếp vậy? giống như cô không thể không theo anh, nếu không anh với Diệp Dung Hoa ở cùng nhau, cô liền không có chỗ dung thân.



Vì thế anh vội bổ

sung vài câu” Không phải tôi không cần cô, cô đừng hiểu nhầm, tôi chỉ

cảm thấy như bây giờ cũng tốt, nếu cô ấy không thể chấp nhận, tôi…có

thể để cô ấy ra đi”



Buông tha Diệp Dung Hoa sẽ không còn ai khác, anh với cô có thể cả đời bên nhau.



Liệu cô có đông ý hay không?



Khúc Hải Tần không chút để ý vẫn vẽ linh tinh lên giấy “ Anh có biết mình đang nói gì không đấy?”



Đó là Diệp Dung Hoa người mà cả đời anh khát vọng.



“Tôi biết! dù sao nếu không có cô tôi cũng không theo đuổi được cô ấy” vì cô anh sẵn sàng từ bỏ người trong mộng có gì đáng tiếc chứ?



Cô từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cúi đầu, bóng tối che khuất gương mặt khiến cho anh không nhìn rõ biểu cảm của cô.



Khấu Quân Khiêm chờ đợi có chút hoảng hốt “Được không? Nếu cô đồng ý ngay ngày mai tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy…”



“Không cần”



“Hả?” anh sửng sốt



“Tôi nói không cần, anh với cô ấy đang tốt đẹp như vậy, tôi không sao cả”



“Cô…. không sao cả?” Anh vẫn chưa hết sững sờ nhất thời không đoán được ý tứ gì



“ Cho dù cô ấy không chấp nhận cô cũng …không sao?



Cô khép lại tờ giấy, xuống giường, đi thong thả ra cửa, nhẹ nhàng bỏ lại một câu



“ Không sao cả!Tôi sẽ tự mình biến mất”



Không sao cả, tôi sẽ tự mình biến mất…biến mất.



Khấu Quân Khiêm chập chạp tiêu hóa những lời này. Cô tình nguyện biến mất cũng không muốn ở cùng với anh?



Chỉ một câu ngắn ngủi lại giống như nhát dao sắc bén đâm vào ngực anh đau

đớn. Cô muốn anh vui vẻ ở bên Diệp Dung Hoa lại không cần chỉ hai người

bọn họ bên nhau. Cô nói không cần…tình nguyện biến mất.



Rất đau, đau đến chết lặng lại không thể tiến lên hỏi cô, tại sao anh lại không được?



Cô cự tuyệt thực sự tuyệt tình, sạch sẽ lưu loát.



Khấu Quân Khiêm nhắm mắt lại.



Hóa ra, tình yêu chân chính có thể khiến cho người ta đau lòng đến vậy!