Vẽ Mắt

Chương 9 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Tôn Kiều Diễm không

nghĩ tới người đến gặp cô vào lúc này lại là Khúc Hải Tần chứ không phải Khấu Quân Khiêm. Cô cũng ngạc nhiên không ngờ tiểu mỹ nhân đang đứng

ngoài cửa kia lại xinh đẹp duyên dáng đến vậy.



“Khấu Quân Khiêm không biết tôi đến tìm cô” Khúc Hải Tần lễ phép hỏi “Tôi có thể vào nhà không?”



Tôn Kiều Diễm nhún nhún vai, dẫu biết hai người cũng không có chuyện gì để

nói nhưng nhìn đĩa xoài đông lạnh trên tay cô bé cô vẫn nghiêng người

cho cô bé vào cửa.



Nghe nói cô ấy có khả năng nhìn thấy hồn ma,

lại thu nhận được không ít hồn ma lai vãng, đến Khấu Quân Khiêm cũng bị

cô làm cho tức chết, Khúc Hải Tần thực sự ước muốn được giống như cô.



“Tôi muốn hỏi cô một chuyện” Khấu Quân Khiêm từng nói cô ấy rất lợi hại vậy hỏi cô chắc chắn không sai.



“Cô hỏi đi” Tôn Kiều Diễm không biết rút từ đâu cái nĩa nhanh chóng nhấm

nháp đồ ăn ngon. Có thức ăn việc gì cũng dễ giải quyết.



“Tôi muốn hỏi, nếu bên cạnh anh ấy luôn có một hồn ma theo sát liệu có ảnh hưởng gì không?”



“Tất nhiên” Tôn Kiều Diễm cũng không giông dài trực tiếp trả lời “ Người

mang dương khí, ma mang âm khí, tiếp xúc ngắn ngày thì không ảnh hưởng

quá lớn nhưng nếu thời gian bên nhau càng lâu đối với anh ta mà nói thật sự không tốt. Nếu bất lợi, vận thế sa sút, thậm chí còn có thể sinh

bệnh tật, nhẹ thì gặp nhiều xui xẻo nặng thì đổ máu. ”



Cho nên nếu cô còn tiếp tục ở bên anh sẽ ảnh hưởng đến vận khí và sức khỏe của anh ư?



“Không có…biện pháp nào hay sao?”



“Không có” âm dương bất đồng muốn không bị ảnh hưởng không có khả năng đó.



“Tôi hiểu rồi. . cảm ơn cô” Sau khi đã có được đáp án Khúc Hải Tần đứng dậy cáo từ.



Thấy cô như vậy Tôn Kiều Diễm cũng không nhẫn tâm, tốt xấu gì cũng là cắn người miệng mềm.



“Cô cũng đừng nghĩ nhiều, đều do anh ta tự nguyện, dù sao người này cũng chẳng có vận số đại phú đại quý gì”



Khúc Hải Tần chỉ mỉm cười ko lên tiếng xoay người về nhà.



Khấu Quân Khiêm đã tỉnh ngủ đang nấu cháo trong bếp. Mới sáng sớm anh đã cảm thấy toàn thân uể oải, đầu óc choáng váng, đến bệnh viện bác sĩ nói

chắc là do cảm mạo. Ngày thường anh khỏe như trâu quanh năm suốt tháng

rất ít khi bị bệnh, không hiểu sao hai ngày nay lúc nào cũng cảm thấy

buồn ngủ, chỉ muốn nằm ì trên giường làm bệnh nhân.



“Để đó tôi làm cho anh đi nghỉ ngơi đi” cô muốn đến giúp anh nhưng lại bị anh trừng mắt liền vội thu tay về.



“Cô ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi yên cho tôi, tránh xa vòi nước một chút”



Anh nấu cháo xong, tự mình uống thuốc sau đó mới về giường nằm nghỉ. Ngay

khi anh chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì chuông cửa vang lên. Cô từ ban công tầng hai nhìn thấy người ngoài cửa.



“Khấu Quân Khiêm tỉnh dậy mau Diệp Dung Hoa đến tìm anh kìa”Cô chạy nhanh vào phòng đánh thức anh dậy.



“Thì cô ra mở cửa đi”



“Không được” Khúc Hải Tần kiên quyết kéo anh dậy, tranh thủ giúp anh chỉnh

trang lại đầu tóc lộn xộn “Nhanh lên, anh có dậy hay không thì bảo”.

Nếu bỏ lỡ cô ấy chắc chắn anh sẽ hối hận.



“Dậy rồi đây…” Khấu

Quân Khiêm mơ mơ màng màng xuống giường, được cô hộ tống xuống cầu

thang, đến áo khoác cũng do cô mặc thêm cho anh “Hi! Dung Hoa” một nửa

thần chí của anh vẫn còn đang giằng co với chu công.
đau xót, cô rất muốn khóc nhưng cô không có nước mắt, muốn khóc cũng

không thể khóc được. Người đàn ông này đang dùng phương thức của mình

che chở cho cô, đem cô che chắn dưới đôi cánh của anh. Cho dù sự tồn tại của cô có bao nhiêu ảnh hưởng đến anh, thì anh vẫn sẽ giữ cô lại, cả

đời vận khí không tốt cũng không bận tâm. Nhưng nếu có một ngày anh

không cần cô nữa, cô cũng không có chỗ nào để đi…anh kiên định bảo vệ

cô, mạnh mẽ mà ôn nhu, làm cho cô hết sức cảm động.



“Vì sao?” cô oán trách, vì sao không để cô gặp anh sớm hơn?



Cô chưa từng gặp người đàn ông nào giống anh, dùng phương thức như vậy che chở cô. Cô luôn luôn không muốn đối mặt với tình cảm của mình, chỉ cho

phép bản thân suy nghĩ làm thế nào giúp anh theo đuổi hạnh phúc mà anh

muốn. Mỗi ngày trôi qua cô phát hiện ra người đàn ông này ngày càng đáng yêu. Cô đành cố gắng áp chế suy nghĩ khác trong lòng. Anh đã có người

trong mộng, anh muốn theo đuổi Diệp Dung Hoa cho nên cô phải giúp

anh…Nhưng mà một lần lại một lần, ở những thời điểm lơ đãng, anh luôn

dùng hành động, lời nói làm cho cô động lòng. Nếu gặp anh sớm hơn, cô có lẽ sẽ thoải mái nói ra tình cảm của mình nhưng hiện tại…. Không nói đến anh đã yêu Diệp Dung Hoa, cô ngay cả khi anh ngã bệnh muốn thay anh nấu cháo cũng không làm được thì còn có thể nói cái gì?Cô chỉ có thể đem

bản thân cuốn cuốn cuốn, lui về góc tường, không để cho ai phát hiện ra

sau đó an tĩnh mà xem anh âu yếm, cười vui với người con gái khác. Vĩnh viễn không được để ai biết.



Nửa đêm, Khấu Quân Khiêm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở mắt…



“Uống đi” cô ngồi ngay ngắn bên giường không nói câu nào chỉ sâu kín nhìn anh chăm chú.



“Cô làm gì vậy?” nữa đêm ngồi bên giường anh, muốn dọa chết anh hay sao!

Nếu không phải trái tim anh đã được cô huấn luyện trở nên mạnh mẽ, nếu

không vừa tỉnh dậy liền thấy cô thực sự sẽ bị dọa đến mức đái ra quần.



“Anh ngủ là việc của anh, tôi cũng đâu có gọi anh dậy”



“Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy ngủ được mới là lạ” hàng xóm tung tin nữa đêm trong nhà anh xuất hiện bóng dáng của phụ nữ lúc ẩn lúc hiện,

cô không trở về tổ của mình nghỉ ngơi, nửa đêm ở bên giường anh đi tới

đi lui làm cái gì!



“Tôi đang nghiên cứu khuôn mặt ngu ngốc của

anh. Anh biết không, chẳng hiểu sao đầu năm nay người khôn khéo xuất

hiện rất nhiều, người ngu ngốc lại chẳng thấy đâu. ” Cô cũng không còn

nhiều thời gian để nhìn nữa. Phụ nữ khi yêu trong mắt đều tràn ngập tình ý, chỉ có kẻ ngốc mới không hay biết gì, thật là ngốc muốn chết.



“…” quên đi, nghĩ nhiều cô chỉ thêm đau đầu.



Anh lật người tiếp tục ngủ, cô lại nói…. ”Khấu Quân Khiêm tôi muốn ngủ

giường” Yêu cầu bốc đồng của cô không ngờ lại được anh dung túng.



“Được” anh gãi đầu, ngoan ngoãn ngồi dậy, lấy gối chuẩn bị đi ra bên ngoài ngủ.



“Không cần như vậy, tôi ngủ bên cạnh anh cũng được, nhưng anh không được gác chân qua đâu đấy”



“Được” anh không suy xét nhiều, khẽ dịch người qua một bên, chưa được một nửa giường đã gục đầu ngủ tiếp “Ngủ ngon”



Chưa đến mười giây bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Tên này đúng là

đầu óc đơn giản, ăn ngon lại ngủ, một chút phiền não cũng không có. Khúc Hải Tần nhẹ nhàng nở nụ cười, không nằm qua bên phải mà nhẹ nhàng gối

lên bả vai anh. Khấu Quân Khiêm theo bản năng điểu chỉnh tư thế ngủ,

trực tiếp đem cô kéo vào lòng miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa “Hải Tần

ngoan nào…. ”



Cô nở nụ cười. Trong giấc mơ của anh có cô sao? Như vậy là đủ rồi. Ít nhất ngay cả trong lúc ngủ mơ anh cũng không quên cô. Anh từng nói anh là con một, không có ai cùng anh trưởng thành. Anh

luôn mơ ước có một cô em gái giống như búp bê thì tốt quá. Anh nhất định sẽ rất chiều chuộng , toàn lực bảo vệ cô không bị đàn ông xấu bên ngoài khó dễ. Rồi cô xuất hiện thỏa mãn khát vọng của anh. Anh thực sự rất

sủng cô, đem toàn bộ ảo tưởng tình cảm dành cho em gái đều cho cô. Anh

thật tình đối với cô quá tốt, cho dù đã có Diệp Dung Hoa, cho dù tương

lại có kết hôn, cũng vẫn vì cô mà giữ lại một phần tình cảm, bất luận

thế nào cũng không nghĩ tới sẽ để cô rời xa mình.



Cho dù…chỉ là em gái.