Vẽ Mắt

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Anh không nghĩ những lời của Tôn mỹ nhân có liên quan đến mình.



Từ đó trở đi, cứ mỗi lần thay da đổi thịt,tiểu tằm cưng của anh ngày càng

trở nên xinh đẹp hơn trước.Đương nhiên không phải nói Diệp Dung Hoa

không đẹp,mà là hình dáng hiện giờ có vẻ hợp với cô hơn.Anh có cảm giác

vẻ đẹp của Khúc Hải Tần là phải như vậy.Khấu Quân Khiêm rời mắt khỏi

quyển tạp chí chăm chú quan sát Khúc Hải Tần đang nhàm chán chơi trò bắt tay với chó.



Nuôi chó cũng không phiền phức như anh tưởng,hơn

nữa cô dạy nó rất tốt,ngoài những lúc hẹn hò với Diệp Dung Hoa anh cũng

có thể miễn cưỡng dắt nó đi dạo.Một chủ một chó xem ra khá hòa

thuận,trên thực tế anh cảm thấy nó coi cô là chủ chứ không phải anh.



“Nghiêm! Đầu hàng! Giả chết” Đúng là trò chơi ngu ngốc không hiểu sao bọn họ vẫn có thể vui vẻ như vậy.Mỗi lần chó con bắt chước theo khẩu lệnh của cô

đều khiến cô cười ha hả.



“Hải Tần! qua đây” anh ra lệnh.



“Chuyện gì?” nghe thấy cô lập tức quay đầu,chạy tới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.



“Tay phải” anh nói



Thấy cô ngoan ngoãn giơ tay ra bộ dạng không khác gì chó con,anh thiếu chút nữa nhại theo cô “Bắt tay! Đầu hàng ! Giả chết”



Anh cố gắng nhịn cười



“Làm sao vậy?” cô nghi hoặc nhìn anh.



“Không có gì” anh ho nhẹ,che giấu ý cười cúi xuống chăm chú quan sát đường vân trong lòng bàn tay cô.



“ Sắp phải thay bức vẽ mới rồi” thời gian này cô thật lười biếng suốt ngày chỉ thích ngủ.



Anh đã tìm ra bí quyết,mỗi khi vân tay phai nhạt,khí sắt kém chứng tỏ chuẩn bị đến thời kỳ biến đổi tiếp theo.Vì đã có sự chuẩn bị anh sẽ không

luống cuống tay chân,chấn động như lúc ban đầu nữa.



Xuyên qua ánh nắng ấm áp anh lặng lẽ đánh giá cô.Đôi mắt to tròn sáng ngời,mũi

cao,cánh môi phấn hồng căng mọng,gương mặt nhỏ nhắn,khi cười lộ ra hai

lúm đồng tiền,cả gương mặt rạng rỡ như thể mọi ánh sáng trên thế giời

này đều hội tụ trên người cô,sáng ngời mà chói mắt,cô vẫn là tiểu mỹ

nhân nhưng vẻ đẹp của cô như ánh sáng mặt trời tô điểm cho cảnh sắc tươi đẹp hơn.



“Lần tới tôi sẽ thay đổi kiểu tóc cho cô” mấy ngày trước anh thấy trên tạp chí,cảm thấy rất hợp với cô.



“Cũng được” cô ngáp một cái cúi người ngả đầu trên đùi anh lười nhác

ngủ.Giống hệt chó con đang nằm trong góc kia.Mỗi khi lười nhác thường

chạy đến bên Khúc Hải Tần,bộ dạng làm nũng giống hệt như bây giờ.



Phần lớn thời gian cô đều khiến người ta yêu mến nhưng cũng có những lúc anh không chịu nổi cô,ví dụ như chê bai thói quen sinh hoạt của anh.Đôi khi hai người xảy ra mâu thuẫn,mỗi lần giận dỗi cô sẽ nhập vào bức vẽ không để ý đến anh,tuy nhiên cô có tuyệt chiêu của cô anh đương nhiên cũng

có.



“Được lắm! cô cứ trốn đi,tháng sau tôi sẽ vẽ cô thành mắt ếch miệng tà cộng thêm 32 a ngực.Cô đừng có trách tôi đấy”



“Khấu Quân Khiêm! anh thật tiểu nhân” cô giận dữ hét lên.



Phụ nữ chú ý nhất ngoài gương mặt còn có dáng người! Anh đúng là ác nha.



Nhưng mà nói tới nói lui anh cũng chưa từng làm vậy bao giờ.Thậm chí bức sau còn vẽ đẹp hơn bức trước.



Đôi mắt trong sáng tràn đầy sức sống kia chỉ cần liếc mắt một cái đều rung động lòng người.



Anh di chuyển ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mi của cô,chăm chú nhìn

gương mặt đang say ngủ,khóe miệng không tự giác nở nụ cười,trong đầu

đang suy nghĩ xem nên phối hợp quần áo cho cô thế nào mới đẹp.



Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào,đối với phố Khởi Tình vốn yên tĩnh này quả là không bình thường.Nơi đây trừ bỏ người dân lân cận,đến trộm cắp cũng không dám mò đến.Anh nhẹ nhàng đặt cô ngủ trên ghế sofa đứng lên ra xem có chuyện gì.



“Khấu Quân Khiêm!không phải anh nói muốn quay về quá khứ hay sao? Đi nhờ luôn với bọn họ được đấy”



“….” Việc này cũng có thể nhờ vả hay sao?.Anh cảm nhận không khí có phần kỳ

quái nhìn thoáng qua Tôn kiều diễm,cô đang chuyên chú phất tay vẽ một

đường về phía không trung.



“Rốt cuộc anh có muốn hay không?”



Anh quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà không nghĩ ngợi nhiều liền thốt ra



”Muốn”



Ngay sau đó anh cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình cuốn mình đi,anh không

còn biết gì nữa chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.Cảm giác choáng váng chỉ

xuất hiện trong chốc lát,tầm mắt lại dần khôi phục một lần nữa,anh lắc

lắc đầu nhận ra bản thân vẫn đang đứng ở cửa nhà mình.




“Hả?”



“Tôi thực sự đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô,chỉ là cô đã quên

mất.Tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của cô tìm cho ra người cô nhớ thương năm đó.Nhưng hiện tại tôi không muốn như vậy nữa.” tâm anh càng tham

lam,không muốn chỉ yên lặng đi qua mà còn muốn cứu sống cô.



“Nếu tôi có thể trở về trước thời điểm cô xảy ra chuyện,báo cho cô biết,có thể sẽ không giống như bây h?”



“…Tôi sẽ nghĩ anh bị điên…” ai mà tin loại chuyện quỷ quái này? Nếu anh nói

ra không chừng còn bị người ta chửi một trận,trách anh gở mồm gở miệng

cũng nên.



Anh cười cười” Không sao! cho dù có phạm tội bắt cóc tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản không cho cô tham gia du lịch lần đó.”



“Điều kiện tiên quyết là cô cũng muốn quay về mới được”



“Tìm Tôn kiều diễm” cô ấy có thể làm một lần cũng có thể làm lại lần thứ 2.



Anh kéo cô đến cuối con hẻm tìm Tôn kiều diễm.Nhưng đến nơi câu trả lời cũng là….



“ Không có khả năng” một câu chắc như đinh đóng cột.



“Vì sao?” anh không phục.Cô rõ ràng có thể giúp.



“Lịch sử không thể thay đổi,chuyện xảy ra vẫn sẽ phải xảy ra cho dù anh có

dùng hết tâm cơ xoay chuyển nó thì nó cũng sẽ nhân lúc anh không để ý mà phát sinh”



Cho nên….không thể thay đổi được phải không?



Nhưng mà trước đây anh thật sự đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô.Điều

này anh vẫn chưa thể lý giải nổi,tuyệt đối không phải tại anh ngu ngốc

mới gây nên vết sẹo đó.Nếu không thử một lần anh thật không cam tâm.



“Anh cũng biết ý trời không thể nắm được trong tay,nếu anh cố ý thay đổi,kết quả thế nào tôi cũng không dám cam đoan.”



Bản thân cô có thể đi xuyên không gian thời gian nhưng không có nghĩa

sẽ đáp ứng được yêu cầu của anh.Cô còn chưa có năng lực thay đổi lịch

sự.



“Nhỡ đâu không phải như vậy.Bằng không tại sao qua bao năm

rồi cô ấy vẫn ở tại chỗ này? Nhất định là do tôi đã làm gì đó hoặc tôi

có thể làm gì đó cho cô ấy,cho nên cô ấy mới ở chỗ này chờ gặp được

tôi,chỉ là hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được”



“Có lẽ! nhưng anh có chấp nhận hậu quả không?cho dù là giảm thọ?” mà cũng chưa chắc thay đổi được gì.



Cái gì? Giảm thọ? Khúc Hải Tần nẫy giờ vẫn trầm lặng đột nhiên lên tiếng



“Sao lại như vậy?”



“Các người tưởng mình đang đi du lịch Hồng Kông sao?mua vé máy bay là đến?” Tôn kiều diễm tức giận liếc bọn họ một cái.



Xuyên khổng là phạm đại giới đó!



“Có thể” anh kiên định trả lời.



Dùng vài năm tuổi thọ đổi lấy 50 năm cuộc đời cho cô,nghĩ thế nào cũng là bọn họ có lợi.



“Khấu Quân Khiêm anh không cần phải làm vậy” Khúc Hải Tần nóng vội muốn ngăn cản anh lại bị anh nhẹ nhàng trấn an.



“Hải Tần đây là cơ hội duy nhất của cô”



“Nhưng mà…nhưng mà” cô không muốn anh dùng tuổi thọ của mình để đánh đổi.



Anh cười to,vỗ vai cô “Cô đừng lo! hồi nhỏ thầy tướng số có nói tôi sẽ

trường sinh trăm tuổi,thọ đến 187 tuổi cũng không thành vấn đề,thiếu đi

vài năm cũng chẳng sao.Sống lâu quá cũng chán”.



Tôn kiều diễm giễu cợt anh



“Anh đối với cô ấy cũng thật tình thâm nghĩa trọng nha!” ngay cả câu

sống lâu quá cũng chán mà cũng nói ra được.Nếu đã muốn an ủi cô,sợ trong lòng cô áy náy như vậy còn theo đuổi Diệp Dung Hoa làm gì? Rốt cuộc

trong đầu anh ta đang nghĩ gì vậy?



Quả nhiên tư duy của người ngu ngốc,người bình thừơng không thể lý giả nổi.



Khúc Hải Tần nắm chặt tay anh không buông,Khấu Quân Khiêm an ủi mãi không

được,không còn cách nào khác đành phải về nhà.Trước khi về anh không

quên dùng ánh mắt,mấp máy môi ám chỉ Tôn Kiều Diễm.



Tôi sẽ quay lại sau!