Vẽ Mắt

Chương 14 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Tôi sẽ cố gắng hết sức còn kết quả ra sao không ai dám chắc.



Đó là lời nhắc nhở cuối cùng Tôn kiều diễm nói với anh.



Vẫn ngã tư đó, rốt cuộc Khấu Quân Khiêm cũng hiểu được một điều ý trời quả

nhiên không đến lượt người phàm tục như anh có thể điều khiển là điều

khiển được.Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên đường nhiệt độ hôm

nay dưới 13 độ c.



Mẹ kiếp! lạnh chết anh rồi.



Lúc trước

Hải Tần cũng không có nói cho anh biết thời tiết khi đó lại lạnh đến như vậy.Người qua đường đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.



Có vẻ như

lần này Tôn kiền diễm thực sự tận lực giúp đỡ.Nhớ lại lần trước anh trở

về bị sớm hơn một năm còn hôm nay thì quả thật đúng ngày chỉ có điều lúc liếc mắt nhìn thời gian hiện phía dưới đồng hồ anh không khỏi muốn phát điên thêm một lần nữa.



Đã 4strong5…làm sao kịp đây!



Anh bất chấp ánh mắt quái dị của mọi người nhanh chóng chạy vội đến nhà cô

điên cuồng ấn chuông cửa, liên tục 15 phút vẫn không có ai ra mở

cửa.Đúng lúc đó cửa nhà 54 bên cạnh mở ra.



“Anh bạn trẻ! anh tìm cô bé nhà họ khúc sao? ”



Khấu Quân Khiêm quay đầu thì thấy một bà lão chừng 70, 80 tuổi đang đứng

đấy.Chính là bà Thái lúc còn sống mà Lâm Giang từng nhắc đến.



“Đúng vậy! có phải cô ấy đã đi du lịch tốt nghiệp không? Cô ấy đi rồi sao? ”



Bà lão nghĩ nghĩ “Hình như con bé chỉ nói muốn về quê thăm ông bà nội vài ngày”



Vậy là cô không đi? Tại sao chuyện kia vẫn….



Khấu Quân Khiêm lo sợ bất an



“Bà! Bà có biết số di động của cô ấy không? tôi có chuyện quan trọng nhất định phải nói cho cô ấy biết”



“Chuyện này….” Bà lão nhìn anh một lúc như thể đang đánh giá có nên tin tưởng anh hay không.



“Cầu xin bà!tôi không phải người xấu, vất vả lắm mới tìm được đến đây.Tôi

chỉ muốn giúp cô ấy nếu lỡ mất lần này sẽ không còn cơ hội nữa”



Có lẽ vì biểu cảm của anh rất thành khẩn hoặc bà nhìn thấy được trong ánh

mắt anh có sự lo âu xúc động thật sự.Bà lão suy nghĩ một lát quyết định
hay đã chết, ngày đó…cô có gắng gượng được hay không?



Sau khi trở về, anh có tìm đến khắp các thư viện, lục tìm tin tức về vụ tai nạn

trên báo chí.Danh sách hành khách trên chuyến xe có tên cô nhưng không

nói rõ tình trạng hành khách ra sao, báo chí cũng chỉ viết qua loa.Anh

hoàn toàn không thể biết được tình hình của cô năm đó.



Có một lần anh hỏi Lâm Giang “ Anh nhìn xem trong phòng tôi có gì ko? ”



Lâm Giang đưa mắt nhìn quanh căn phòng hoang mang hỏi “Nên có gì cơ? ”



Anh cũng không nhìn thấy, vậy là cô thực sự đã ra đi thật sao?



Ngày qua ngày anh vẫn chăm chỉ vẽ nhưng cô không xuất hiện thêm một lần nào

nữa.Anh thực sự không thể không thừa nhận cô đã đi thật rồi, đã hoàn

toàn triệt để rời xa anh.



Anh vẫn ở lại căn hộ này, mẹ anh có đến hỏi thăm vài lần, bà không muốn anh cứ sống mãi thế này, không thể tự

chăm sóc bản thân.Trước kia là vì anh nói muốn theo đuổi bạn gái nên mới chuyển đến đây còn hiện tại anh vẫn độc thân thì nên chuyển về nhà.



Nhưng anh không muốn.



Người ngoài không hiểu anh đối với căn phòng có biết bao nhiêu tình cảm.Anh

cũng không muốn giải thích nhiều.Hải Tần sinh ra ở đây, lớn lên ở đây.Họ gặp nhau rồi hiểu nhau cũng tại căn phòng này, từng ngóc ngách trong

căn nhà đều có dấu tích của cô.Nhiều khi bên tai anh còn loáng thoáng

nghe thấy tiếng cừơi của cô như thể chỉ cần quay đầu là nhìn thấy được.



Cảm giác muốn rời khỏi mà không rời được này ai có thể hiểu cho anh.



Có lẽ suy nghĩ như vậy có chút ngu muội nhưng anh có cảm giác nếu như anh

thực sự rời đi thì giữa anh và cô sẽ không còn bất kỳ liên quan nào

nữa.



Anh không muốn như vậy!



Những hồi ức này cũng chính

là hy vọng của anh.Anh không thể từ bỏ cô, tin rằng nếu cứ kiên trì ở

lại rồi một ngày nào đó cô sẽ quay trở về.



Vạn nhất anh đi rời cô muốn tìm anh phải làm sao?



Anh nguyện ý chờ, cam tân tình nguyện chờ….



Cả đời!!!!!