Vẽ Mắt

Chương 13 :

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Anh chỉ nghe qua “có một loại tình yêu gọi là buông tay” thôi nha!



“Em đạo nhạc! ”



Diệp Dung Hoa bật cười “Thôi quên đi! người đơn giản như anh còn lâu mới hiểu được lòng phụ nữ”.



Lần thứ hai bị xem nhẹ Khấu Quân Khiêm thức thời vùi đầu giải quyết bữa ăn không còn sức phản bác.



“Sao anh lại ở đây? ” Tôn Kiều Diễm ra ngoài mua đồ ăn, phủi phủi bọt nước dính trên người lẩm bẩm “ Trời mưa to thật đấy…. ”



“Bằng không tôi nên ở đâu? ”



Tôn Kiều Diễm hơi khựng lại quên cả lau mặt



“Đã qua hai ngày rồi, không phải cô ấy cần thay tranh rồi sao? Đáng ra anh nên ở nhà trông chừng mới đúng chứ? ” Khấu Quân Khiêm quên cả uống

nước, khiếp sợ ngẩng đầu “Cái gì? ”



Mỗi lần anh hỏi cô đều nói

vẫn còn sớm, hơn nữa dường như còn cố ý lảng tránh anh, cảm giác không

muốn cùng anh sống dưới một mái nhà cho nên anh mới đi ra ngoài cho cô

có không gian của mình.



Tôn Kiều Diễm đánh giá vẻ mặt của anh,

chợt bừng tỉnh “Khó trách hôm qua cô ấy đến tìm tôi bộ dạng là lạ…. ”

hóa ra là cố ý. Ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không cho, cô ấy

không biết sẽ làm Khấu Quân Khiêm đau lòng thế nào sao?



Khấu

Quân Khiêm đứng phắt dậy, ly nước trên bàn do động tác của anh mà va vào nhau tạo ra âm thanh khiến những bàn bên cạnh đều quay lại nhìn, nhưng

anh không để ý được nhiều như vậy, lập tức chạy nhanh ra ngoài.



Hai chân truyền đến từng trận đau đớn, có lẽ do vận động mạnh mà miệng vết

thương lại rách ra rồi nhưng anh mặc kệ vẫn chạy vội về nhà. Đã qua hai

ngày rồi vì sao cô không nói? Trước khi đi anh còn hỏi cô vì sao lúc đó cô không nói? Cô thừa biết với anh cô quan trọng thế nào, chỉ cần một

câu nói, anh sẽ ở lại với cô, vì sao cô không nói gì hết? Cô thực sự

chán ghét anh thế sao? chán ghét đến nỗi thà biến mất cũng không muốn ở

lại bên anh…. dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, anh lảo đảo vọt vào

trong phòng ngủ, hai chân đau đến không đứng vững, anh không kịp thở

dốc, sốt ruột tìm cô khắp các căn phòng, không thấy cô lại nhìn thấy

cuộn tranh vẽ bị gió thổi ra tận ban công, nước thâm ướt đẫm bức vẽ…anh

vội vã mở ra, bức vẽ giờ đây chỉ còn xót lại những vệt mầu loang lổ

không còn nhìn thấy hình dạng ban đầu.



Đau đớn thấu tâm can!



“Hải Tần…” anh sợ hãi gọi khẽ. “Hải Tần em ở đâu…đừng dọa anh sợ…. ”




Khấu Quân Khiêm không nói gì thêm nữa, vùi đầu vẽ tranh, một tấm không được

anh sẽ vẽ hai tấm, hai tấm không được thì 3 tấm, 4 tấm…. anh tin một

ngày nào đó có thể đem cô trở về.



Tên bại não đáng chết

này! Tôn Kiều Diễm không còn gì để nói, những gì nên cô đều đã nói rồi. Anh không chịu tin cô cũng hết cách.



Rạng sáng hôm sau.



Khấu Quân Khiêm một đêm thức trắng, vẽ vô số bức chân dung của cô nhưng cô vẫn không xuất hiện.



Không phải Tôn Kiều Diễm nói anh vẽ rất có linh khí hay sao? Anh toàn tâm toàn ý vẽ vì sao vẫn không được. ?



“Hải Tần! anh biết em vẫn ở trong này, nghe thấy anh nói chuyện, đừng không để ý đến anh được không? Xin em trở về đi…”



Sau khi chờ đợi trong vô vọng, anh cuối cùng cũng nghĩ thông. Nếu như cô

không đến tìm anh thì anh sẽ đi tìm cô. Anh thu lại hết các bức vẽ trên

sàn nhà, ôm tất cả chạy đi tìm Tôn Kiều Diễm.



Tôn Kiều Diễm nghe anh nói xong thiếu chút nữa phun ngụm trà vừa uống “Anh…anh …anh nói cái gì? ”



“Tôi nói, nếu cô ấy không đến tìm tôi thì tôi sẽ đi tìm cô ấy”



“Không phải chứ? Tôi nói này Khấu Quân Khiêm tuy rằng anh đang rất đau khổ nhưng đừng nghĩ đến chuyện tự tử chứ, anh đừng…. ”



“Ai muốn tự tử? ” Anh kỳ quái liếc cô một cái



“Tôi muốn thử lại lần nữa, trở về 7 năm trước, ngày bị tai nạn để tìm cô ấy” nếu muốn tự tử còn đến tìm cô luyên thuyên nhiều như vậy làm gì?



“Hóa ra là vậy? Cô cười gượng hai tiếng rồi sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn anh rống lên “ Anh nghĩ đây là công ty du lịch chắc? Chơi vui quá thành nghiện, đã đi một lần rồi còn muốn đi tiếp? ”



“Tôi muốn đi” anh sắc mặt không đổi, không cần biết phạm đại giới gì anh vẫn muốn đi



“Tôi còn rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, cho dù không thay đổi được gì,

phạm luật trời cũng được, tôi vẫn muốn đi, đem những điều nên nói nói

cho cô ấy biết. Cô không phải tôi nên sẽ không hiểu được thứ đang nắm

trong tay mà còn để vuột mất, cảm giác hối hận đau khổ đến thế nào…. ”



“Ai nói tôi không hiểu…. ”cô lẩm bẩm.



“Nếu cô hiểu xin hãy giúp tôi, tôi không muốn cả đời sống trong hối hận tiếc nuối”



Không biết có phải những lời kia làm đả động đến cô hay không. Tóm lại cô

nhất định điên rồi cho nên mới tự nhiên đáp ứng cùng anh làm chuyện ngu

xuẩn.