Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 11 :
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Trên cầu vượt, xe chở đất có dụng ý xấu tông vào chiếc xe hạng sang, tài xế còn xuống xe có ý đồ giết người, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Cao Vũ Sanh muốn Địch Thần thống nhất lời khai với hắn, cứ nói là không biết vì sao lại bị tông, cũng không biết tại sao người kia lại muốn giết hai người.
"Nếu nói như thế, cảnh sát sẽ nghĩ người đụng xe sợ chịu trách nhiệm nên nảy sinh ra ác ý muốn giết người. Nhưng người đó rõ ràng là một sát thủ mà!" Địch Thần không hiểu tại sao Cao Vũ Sanh lại muốn xử lý như thế, đã có người muốn giết hắn thì nên sớm báo cảnh sát để họ biết thì mới đúng chứ.
Cao Vũ Sanh ôm cánh tay hơi nhíu mày, chờ cơn đau dịu đi thì mới ngồi xuống bên cạnh Địch Thần: "Tôi thật sự không biết là ai muốn giết tôi, cái này không phải là nói dối, giải thích nhiều phiền phức nhiều."
Địch Thần không ngắm sao nữa, quay đầu nhìn về phía Cao Vũ Sanh: "Cậu muốn giúp tôi giấu chuyện về siêu năng lực à?"
"Bắt được một tên chó điên cũng vô dụng, bắt được người này rồi sẽ có người kế tiếp." Cao Vũ Sanh không trả lời vấn đề của Địch Thần, từ từ kéo tay áo lên, kéo cà vạt xuống cuốn chỗ còn đang chảy máu trên cánh tay, "Bắt được người thả chó mới có thể gọi là "một lần vất vả suốt đời nhàn nhã," tôi sẽ đích thân bắt được người này."
Bây giờ tổng tài tiên sinh anh tuấn thoạt nhìn có chút chật vật, áo sơ mi lúc bình thường một nếp nhăn cũng không có nay lại dính bụi bặm và có cả vết máu, tóc cũng rối, trên mặt còn có vết trầy, nhưng mà cặp mắt kia vẫn bình tĩnh như lúc đầu. Đây không phải là phản ứng của một vị thiếu gia phú nhị đại được nuôi lớn trong hũ mật!
Địch Thần thấy có chút không thích hợp nhưng hai con mắt mù một nửa của anh không cho phép anh thấy rõ biểu tình của đối phương, nghi ngờ chắc là nhìn lầm rồi.
Lúc xử lý xong sự cố và làm xong ghi chép bước ra khỏi đồn công an thì đã là hừng đông. Địch Thần chưa ăn cơm tối, đói đến độ da ngực dán vào da lưng. Bây giờ tiệm cơm nào cũng đóng cửa hết rồi, chỉ có những quán ăn ở chợ đêm là vẫn còn bật đèn kéo đuốc, người đói đến nóng nảy bất chấp tất cả, kéo Cao tổng chạy về phía quán nhỏ khói lửa lượn lờ.
Bàn ăn dính đầy mỡ và bụi, người xung quanh toàn là mấy người đàn ông thô tục cởi trần xỏ dép lê, hai người bọn họ một thân bẩn thỉu cũng không phải là khác người lắm.
"Ông chủ, cho hai ký tôm càng, hai chai bia, năm mươi xâu..." Địch Thần lớn tiếng gọi đồ ăn với ông chủ, quay đầu hỏi Cao tổng muốn ăn cái gì thì mới nhớ người ta có thương tích trên người, "À, cho thêm một tô mì cà chua nữa."
Cánh tay trái của Cao Vũ Sanh bị cắt một đường dài, lúc nãy đã đến bệnh viện băng bó, quấn một vòng băng vải, nhìn qua có chút tội nghiệp. Cái thần kỳ chính là đồng hồ đeo tay giá trị cả triệu của hắn không hề bể mà vẫn còn ngon lành nằm trên cổ tay.
Địch Thần đẩy tô mì đến trước mặt hắn: "Trên cánh tay của cậu có miệng vết thương chưa khép, đừng ăn thịt dê, chịu khó ăn chút mì đi."
"Anh rất biết cách chăm sóc người khác." Cao Vũ Sanh nhận đôi đũa mà anh đã giúp mình chẻ ra, cúi đầu ăn chút mì, uống vào nước mì chua chua ngọt ngọt, cơ thể vì mất máu mà thoáng lạnh ấm dần lên.
Ngồi trên cái ghế gỗ trong phòng thẩm vấn, Địch Thần có chút ngoài ý muốn. Tránh hiềm nghi Phương Sơ Dương ở bên ngoài nghe, đội trưởng Phạm và một vị đồng nghiệp khác vào hỏi. Tuy đội trưởng Phạm đồng lứa với Địch Kiến Quốc, nhưng thật ra mới ngoài bốn mươi. Quanh năm thức đêm bận tâm lo nghĩ, tóc đã hoa râm.
"Đừng lo lắng, chỉ hỏi cậu mấy vấn đề thôi." Đội trưởng Phạm cười híp mắt nói, dường như anh không phải là nghi phạm ngồi trong phòng thẩm vấn mà chỉ là một nhân chứng chứng kiến.
Địch Thần thật đúng là không hề lo lắng, dựa lưng vào ghế ngồi thả lỏng người: "Chú cứ hỏi đi, cháu biết gì nói nấy."
"Cậu ở đâu buổi tối ngày 8 tháng 7?"
"Ở nhà." Ngày 8 tháng 7 chính là chủ nhật mà Lý Đình chết, vấn đề này cảnh sát đã hỏi anh rồi, sao hôm nay lại nhắc đến nữa?
"Lời khai của bảo vệ tiểu khu là ban ngày cậu đi nhưng buổi tối không về."
"Tôi có về, chỉ là trễ quá nên leo tường vào." Địch Thần nói tình hình thực tế ra, tiểu khu Gia Chúc Viện có bảo vệ, tối sau mười giờ là khoá cổng, vì không muốn quấy rầy mọi người nên anh leo tường vào, "Cái này thì ông chủ bán canh ở chợ đêm và nhân viên bán hàng trong tiệm bán hàng tiện lợi 24h có thể chứng minh, lúc trở về tôi có chào hỏi bọn họ, còn vào tiệm mua hai chai bia, chắc khoảng tầm mười giờ rưỡi."
Đội trưởng Phạm không nói gì, lại hỏi thêm một vấn đề khác: "Đêm qua, sao cánh tay của tài xế xe chở đất lại gãy?"
"!"
Xem ra là chuyện bị tập kích tối qua đã báo lên đội hình cảnh thành phố, cảnh sát giao thông dựa trên vết tích ở hiện trường phán đoán đây không phải là chuyện gây sự bình thường, đồng thời còn suy diễn ra hiện trường không hề hợp logic. Hiện trường như thế khiến cho cảnh sát sinh ra hoài nghi đối với năng lực cá nhân của anh và Cao Vũ Sanh.
Mà hung thủ giết chết Lý Đình, chính là người không hề cho Lý Đình chút phản kháng nào để tìm được một con đường sống, đồng thời còn không lưu lại vết tích xô xát nào.
/Hết chương 11/
Cực Phẩm: Phải nói đọc mấy chương đầu mình chưa có ấn tượng gì về truyện mấy, mà càng đọc lại càng hấp dẫn, cứ muốn đọc tiếp để hiểu mắt xích mọi chuyện, nhất là vô cùng thắc mắc về quá khứ của bạn học Tiểu Cao và Địch Thần.