Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 12 :

Ngày đăng: 12:26 19/04/20


Chuyển ngữ: Cực Phẩm



"Bắt được tên tài xế kia rồi à?" Địch Thần vô cùng ngoài ý muốn, kỹ thuật lái xe cực kỳ thuần thục của người kia rõ ràng là một tay già đời, nếu dám giết người ở đường lớn chắc chắn là đã tính được phương án thoát thân, chắc chắn không có khả năng bị người bắt dễ dàng như vậy.



"Bây giờ chính là chúng tôi hỏi cậu nói!" Cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh đen mặt nhắc nhở người đang bị thẩm vấn.



Tin tức không giống nhau thì mới có thể bức ra được lời nói thật, bây giờ có hỏi cảnh sát thì cũng là phí công. Địch Thần vỗ đầu một cái làm như mới nhớ đến: "A đúng đúng, chú hỏi tiếp đi, vấn đề lúc nãy là gì?"



Dường như cảnh sát trẻ bị tức lắm, nói ra cứ như là rống: "Sao cánh tay lại bị gãy?"



"Tôi đánh." Địch Thần rất là thức thời trực tiếp thừa nhận.



"Đánh như thế nào?"



Địch Thần giơ tay lên khoa tay múa chân một chút: "Trong tay hắn ta cầm súng bắn đinh, là cái loại đã qua cải chế, suýt nữa là đánh trúng đầu cháu. Cháu quýnh lên, nắm lấy tay anh ta đập lên đầu gối mình một cái, cháu muốn đánh rơi cái súng bắn đinh kia. Chắc là dùng sức lớn quá nên mới khiến xương bị gãy."



Một chuỗi động tác diễn tả đến độ mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không có chút kẽ hở nào. Hai cảnh sát căn cứ vào kinh nghiệm cận chiến, có thể đoán được là động tác này có khả năng xảy ra, bất kể là người đàn ông trưởng thành nào làm như thế cũng có thể khiến cho tay đối phương bị gãy, đặc biệt là người đang bị uy hiếp tính mạng thì lúc xuống tay chẳng biết nặng nhẹ.



Nhưng đội trưởng Phạm cũng không dừng như thế, mà là một giây sau bắt đầu hỏi tiếp: "Kỹ thuật cận chiến của cậu là học với lão Địch đúng không, đánh Vương Cánh Hàng gãy xương cũng là do cậu làm?"



"Chuyện đó là do anh ta ra tay với cháu trước, hai bên cùng đánh nhau không thể lập án." Phải giải thích là mình vô tội trước, lúc này mới quay lại chuyện chính, "Anh ta xông lại từ phía sau lưng cháu, cháu cứ thế khom lưng vứt qua vai."



Đội trưởng Phạm bị động tác khoa trương của anh chọc cười: "Thằng nhóc này được lắm đấy, trách không được có thể vịn vào thép mà nhảy lên."



"Thép gì chứ?" Địch Thần vô tội nhìn sang.




Bởi vì tiểu khu này rất an toàn nên sân vườn đằng sau cũng chỉ ngăn bằng một hàng cỏ che đi tầm nhìn từ bên ngoài vào, rất dễ đi vào. Thư ký Trịnh cũng không đi đường bình thường mà là nhảy thẳng vào, nhìn chằm chằm động vật trong lồng chậc chậc lấy làm kỳ. Thành thật mà nói thì nhan sắc của sinh vật trong lồng cũng chẳng đẹp tí nào, màu xám tro nhìn có chút giống gà, nhưng lông đã được người xử lý tỉ mỉ nên chắc là giống gì quý giá lắm.



"Con chim này lớn lên thật khoẻ mạnh, lông thật mượt mà, đây là chim đực con à?" Nếu là tổng tài nuôi thì chắc là rất đắt, thư ký Trịnh quyết định nhắm mắt nịnh bừa.



"Nó là con gà." Cao Vũ Sanh bỏ bắp vào trong cái rãnh, vỗ vỗ tay quay vào nhà.



"Sếp đúng là có suy nghĩ độc đáo thật, nuôi gà thành chim cảnh!" Thư ký Trịnh khen sai đường quẹo nhanh kiểu khác.



"Nó là để ăn." Cao Vũ Sanh nghiêng đầu liếc hắn, dùng ánh mắt khuyên hắn câm miệng.



"..." Cuối cùng Trịnh Kinh cũng nhớ ra là ông chủ nhà mình có chứng OCD (1) đã nặng còn muốn nặng hơn, không dám nhắc lại chuyện con gà nữa, theo vào nhà để bữa sáng lên bàn, nói đến chính sự, "Tôi có nghe được chuyện về Viên Tiểu Ái, cô ấy rảnh rỗi như thế là do công ty cô ấy làm gần đây ngừng kinh doanh. Ông chủ của công ty bỏ mình ngoài ý muốn, vợ của ông chủ không biết kinh doanh, mới kéo có một tuần là rối tung lên, nên đơn giản là đóng cửa luôn."



(1) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng (Wiki).



Địch Thần chỉ thấy Viên Tiểu Ái chặn cửa trước toà nhà ngày thứ sáu, thật ra là đã ở đó cả tuần, cứ mắng chửi cả ngày câu "Người đàn ông phụ bạc Cao Vũ Sanh" liên tục không ngừng, năng lực tẩy não có thể so với người rao bán hàng giả vỉa hè, "Vương bát đản Hoàng Hạc mang theo cô em vợ chạy (2)."



(2) Ông chủ của một công ty sản xuất đồ da, Hoàng Hạc, bị đồn là cờ bạc nên phá sản, nghe nói ôm một số tiền lớn chạy, về phần có chạy cùng cô em vợ không thì không có mấy người biết chính xác.



Nghe đến "Bỏ mình ngoài ý muốn," bàn tay mở hộp đồ ăn sáng của Cao Vũ Sanh dừng một chút: "Tên của ông chủ là gì?"



Bình thường không phải nên hỏi tên công ty là gì à? Thư ký Trịnh nhanh chóng mò ghi chép trong điện thoại ra xem: "Vương Cường."



/Hết chương 12/