Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 17 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Nhìn Phương Sơ Dương như vậy, nụ cười trên mặt Địch Thần cũng dần dần biến mất. Trong phòng khách bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ, gió đêm thổi vào luồn qua khe cửa sổ không bao giờ đóng chặt, mấy trang giấy của cuốn sách tà giáo làm ẩu tả lật phần phật từng tờ.
Mưa xối xả buông xuống.
Địch Thần hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhe răng cười: "Được được được, anh không đi nữa được chưa? Cái này không phải là do vừa vặn gặp hay sao. Anh đảm bảo, nếu lần sau có người cầm xấp giấy tuyên truyền này đập vào mặt anh thì anh đây cũng chẳng thèm phản ứng, như vậy được chưa?" Đưa tay chỉ lên trời thề thốt, chỉ còn thiếu cái bước móc giấy ra viết bản cam đoan nữa thôi.
Phương Sơ Dương xoay đầu đi không nhìn anh: "Coi như anh thức thời."
"Cậu." Quát rống lúc nãy đánh thức Địch Mông Mông đang ngủ trong phòng, bé xoa xoa mắt đi đến, mê man nhìn xung quanh một chút, "Hai người đang cãi nhau à?"
"Không có đâu, con nằm mơ đó." Vẻ mặt của Địch Thần rất là bình tĩnh.
"Vậy sao." Địch Mông Mông bất đắc dĩ lên tiếng, mắt tha thiết nhìn Địch Thần, "Bên ngoài có sét đánh, con ngủ một mình sợ lắm."
"Sét đánh sao, vậy không được rồi, đi ngủ với cậu cả của con đi." Địch Thần ôm Mông Mông không mang dép lên, nhét thẳng vào trong lòng Phương Sơ Dương.
"Cậu cả." Địch Mông Mông ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Phương Sơ Dương.
Cơn tức mới vừa nén xuống của Phương Sơ Dương lại ngoi lên: "Lúc này thì biết tôi là cậu cả của nó hả?"
Bởi vì giữa hai người không kết luận là ai lớn ai nhỏ cả, nên lúc bắt đầu là Địch Thần đã kêu loạn hắn, bình thường thì gọi cả họ và tên "Phương Sơ Dương," lúc muốn cầu cạnh hắn thì gọi là "Anh Sơ Dương." Lúc có Địch Mông Mông cũng chẳng làm gương cho bé gì cả, phân theo tình huống mà gọi "Cậu cả" hoặc "Cậu hai."
"Cậu cả hay cậu hai thì cũng đều là cậu của nó mà." Địch Thần không hề xấu hổ nói, kéo Phương Sơ Dương xoay người muốn đi, "Anh không xen vào nữa, nhưng thành quả hôm nay không thể lãng phí. Anh học được cái bài nhảy thể dục kia của bọn họ rồi, nếu sau này mọi người có cần phái người đi nằm vùng thì anh đây có thể dạy mọi người nhảy miễn phí."
Phương Sơ Dương: "Có bệnh!"
Cố gắng đi học cả ngày mà thành quả học tập lại bị cảnh sát Phương phủ định toàn bộ, Địch Thần cũng không nổi giận, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Cao tổng.
[Tôi có học được bài tập theo đài của Báo Tinh Giáo, ngày mai tôi dạy cậu nhé?]
"Tôi không lấy lòng cô, chỉ muốn nói chuyện vói cô thôi. Cô muốn tôi làm gì mới bằng lòng tha thứ cho tôi?" Giọng nói bình tĩnh kiềm chế còn có ôn hòa dẫn dắt, không nhanh không chậm đọc theo những gì đã học trên xe, nói ra không sai chữ nào.
"Đàn ông đều là những kẻ lừa gạt, anh cùng lắm cũng chỉ đang lừa dối tôi thôi." Trong tiềm thức của Viên Tiểu Ái thì thụ sủng nhược kinh, nhưng chứng vọng tưởng khiến cho cô diễn sâu quá cho nên trên mặt xuất hiện biểu tình rất là vặn vẹo.
Cao Vũ Sanh không có hứng thú thưởng thức loại tướng mạo ma quỷ này, lấy một cái điện thoại từ trong túi đẩy đến trước mặt Viên Tiểu Ái. Đó là điện thoại thông minh mới nhất, rất là đắt tiền, còn được bọc trong một cái ốp điện thoại màu hồng nhạt.
"Điện thoại này cho cô, bên trên đó có số điện thoại riêng của tôi, sau này cô có thể dùng cái này để liên lạc với tôi."
Lời nói tràn ngập ám chỉ, hoàn toàn phù hợp với cách người mắc chứng vọng tưởng yêu đương tự thôi miên mình. Viên Tiểu Ái nhận di động, hai tay run run, nước mắt càng không ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt.
Cao Vũ Sanh không nói thêm nữa, cũng không hỏi thêm về vấn đề "Trời phạt," im lặng ăn bữa sáng với Viên Tiểu Ái.
Đợi Cao Vũ Sanh đi khỏi quán ăn, Địch Thần mới nhét miếng trứng ốp la cuối cùng vào miệng, không nhanh không chậm đi ra theo sau: "Tôi nhìn sao cũng chẳng hiểu cậu muốn làm gì." Cứ nghĩ là Cao Vũ Sanh sẽ nói mấy câu khách sáo để hỏi về kế hoạch tiếp theo của đám người đó, kết quả thì cái gì cũng chẳng hỏi lại còn tặng không một cái điện thoại.
Cao Vũ Sanh cười thần bí, nhẹ nhàng xoay đầu ý bảo anh đuổi kịp.
Quay lại phòng làm việc, mở máy tính lên, nhập vào một chuỗi mật mã dài để cho hệ thống bắt đầu hoạt động. Chỉ có một con trỏ nháy nháy trên màn hình đen thui, chiếu ra đường nét lạnh như băng của Cao Vũ Sanh.
"Tôi lớn đến thế này rồi, ghét nhất chính là loại ác quỷ ỷ vào nhiều người đi hại người khác. Loại ác ôn trà trộn dưới loại ý thức pháp bất trách chúng (2) thế này chẳng khác gì với tang thi ăn thịt người cả. Nếu đã chạm trán thì không thể bỏ qua."
(2) Pháp bất trách chúng: ý chỉ loại hành vi có tính quần thể hoặc tính phổ biến nhất định, cho dù hành vi đó có chỗ nào không hợp pháp thì luật pháp cũng rất khó trừng trị. Ví dụ như hai chiếc xe đụng nhau thì dễ xử lý, nhưng nếu đụng xe theo dây chuyền khoảng 30 người thì rất khó xác định là người nào là người có tội.
Vừa nói xong, trên màn hình bỗng xuất hiện bản đồ 3D trong nháy mắt, trên đó có một chấm nhỏ màu đỏ đang từ từ di chuyển.
/Hết chương 17/
Cực Phẩm: Chắc mình cũng bớt mê trai lại, lỡ như ngày nào đó đứng gào như đứa điên thì có mà khổ =)))))
Truyện nhập VIP từ chương 21 đó mấy bạn, tình tiết càng ngày càng hay!