Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 20 :
Ngày đăng: 12:26 19/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Cao Vũ Sanh nhìn chằm chằm cái đường lượn sóng kia, cứng ngắc ba giây, "cạch" một cái úp màn hình điện thoại xuống bàn, kiểu như làm thế là có thể chôn hết được xấu hổ tràn ra đầy màn hình. Đầu tiên trả lời Viên Tiểu Ái một chữ "Ừ," yên lặng một lát rồi mới cầm điện thoại lên lại.
Câu "Xin lỗi tôi gửi nhầm" còn chưa gõ xong thì Địch Thần bên kia lại gửi đến một câu:
[Cao tổng, lần đầu gặp mặt tôi cũng đã nói rồi, tôi là vệ sĩ đứng đắn đàng hoàng.]
Hai ba cái xoá hết mấy chữ vừa gõ đi, buông tha cho Siri không hiệu quả lắm, Cao tổng lên thẳng máy tính tra: Gửi nhầm tin nhắn WeChat bị đối phương đọc được làm sao bây giờ.
Địch Thần nhìn dòng chữ "Đang gõ" của phía đối diện, nhưng mà vẫn chậm chạp không gửi đến, hự hự cười ra tiếng. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng ông nhóc kia đỏ tai liều mạng muốn giải thích rõ ràng.
"Tinh, tinh, tinh ——" Bên kia bỗng nhiên gửi đến mấy tấm hình liên tục, tỉ mỉ nhìn một cái, suýt nữa là làm mù luôn hai con mắt quáng gà của Địch Thần: Có một cô nàng sếch xy mặc thiếu vải, mãnh nam cơ bắp vạm vỡ chỉ mặc quần lót chữ T, lại còn hợp với chữ to có hiệu ứng huyễn quang [Hãy tham gia vào XXXX của chúng tôi, có vô số phim hay, chỉ cần 38 tệ một tháng là được hưởng thụ đối đãi cấp bậc hoàng đế.]
"..." Địch Thần bị trò này của Cao tổng làm cho chấn động quá rồi. Lại đợi một hồi, bên kia mới từ từ gửi đến một câu tiếng người.
[Người đàn ông phụ bạc: Xin lỗi, mới hồi nãy bị hack, anh có nhận được tin nhắn kỳ quái gì không?]
"... Ha ha ha ha ha!" Địch Thần cười bò trên ghế sô pha, chân quẫy lên trần nhà, tiểu Cao tổng này chơi vui thật. Cười khí thế quá nên ho khan một chút, bỗng nhiên không thở nổi, lấy bình ô-xy ra hít một hơi mới miễn cưỡng ngưng cười được, ngồi dậy nhắn lại một câu.
[Thì ra là bị hack sao, tôi nói này, đối phương còn mượn tôi 100 tệ nữa đấy.]
"Bụp!" Một cái gối dựa bỗng bay đến, chuẩn xác không lệch tí nào đập trúng đầu Địch Thần, đầu sỏ gây tội chính là Phương Sơ Dương mới vừa bước vào cửa: "Làm gì mà cười đến mặt phát xuân vậy hả, có biết mất mặt không!"
"Cút, đây là nụ cười tiêu chuẩn của anh đây khi trêu con nít." Địch Thần nhấc gối lên ném lại.
"Nếu anh dám cười như thế ở nhà trẻ thì đã bị phụ huynh phàn nàn tám trăm lần rồi." Phương Sơ Dương giơ tay lên tiếp được cái gối, không ngờ cái gối này có lực vô cùng, phụt một cái đập vào khiến hắn phải lùi ba bước đụng vào tường, "Mẹ nó, Địch Thần anh hít ô-xy hả!"
"Ây da ây da, quên mất quên mết, có bị đụng vào đầu không?" Địch Thần nhanh chóng nhảy lên đỡ hắn, bị hất ra, cười cười đổi chủ đề, "Được rồi, để anh đây mang đồ ăn ngon ra cho chú ăn, đợi tí."
Đồ ngon chính là bánh mì làm bằng tay mà Địch Thần vớt được từ chỗ khách hàng, là do Cao Vũ Sanh tự mình nướng, ăn cực kỳ ngon. Sáng sớm trước khi đi đến đó đặt trước, buổi tối tan việc về nhà thì vừa vặn ra lò, Địch Thần ăn ở đó ba ổ còn mang về năm ổ.
"Đại thiếu gia nhà giàu cũng biết nướng bánh mì nữa hả?" Phương Sơ Dương gặm một miếng, bánh mì mới ra lò mới đúng là ngon, khi ăn vào cảm giác đúng là tuyệt nên không khỏi sinh ra hoài nghi.
"Biết chứ, cậu ấy không thích ăn đồ giao hàng, nói là không sạch sẽ. Có đi ăn thì cũng ăn ở tiệm nào sạch sẽ hoặc là tự mình làm, nếu có lười thì sẽ sai khiến thư ký Trịnh đáng thương kia." Địch Thần lại lần nữa cầm điện thoại lên, đối phương cũng chưa trả lời lại, chắc là giận rồi, cười hà hà hai tiếng không dám giỡn nữa, mở đến bài báo điên khùng trong vòng bạn bè cho Phương Sơ Dương xem.
"Thiên phạt giả." Cao Vũ Sanh nói.
"Làm sao cậu biết?" Địch Thần đến đón hắn tan làm, gần đây Cao tổng bốn giờ là về, sớm hơn trước kia một tiếng, điều này giúp cho Địch Thần không ít. Anh có thể đưa Cao Vũ Sanh về nhà trước, sau đó thì quay về nhà trẻ đón Mông Mông, miễn cho việc phải mang theo bé bước lên con đường nguy hiểm bị sát thủ dòm ngó bốn phía.
Cao Vũ Sanh chỉ cười không nói gì, ý bảo Địch Thần nhìn đường đi đừng nhìn hắn nữa.
"Được được, tôi không hỏi nữa, cậu nói tiếp đi. Phương Sơ Dương không chịu nói cho tôi nghe gì cả, chỉ có thể dựa vào cậu thôi." Địch Thần chăm chú lái xe, cũng tiện rửa tai lắng nghe.
"Bái Tinh Giáo có một nhóm người chuyên phụ trách nghiêm phạt giáo đồ phản bội, được gọi là thiên phạt giả. Dựa theo suy đoán khách quan, hẳn là Vương Cánh Hàng cúng tiền bạc cho Bái Tinh Giáo, hoặc là bịa đặt mấy loại câu nói bậy linh tinh là việc Lý Đình làm khiến cho thiên thần tức giận, khiến cho thiên phạt giả đến giết người. Người chủ mưu là bà Thái, nhưng hung thủ chính là mấy thiên phạt giả kia..." Cao Vũ Sanh cúi đầu trả lời tin nhắn của Viên Tiểu Ái, ngước mắt nhìn về phía Địch Thần, nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại.
Một tay Địch Thần đặt trên vô lăng, một cánh tay khác nhàn rỗi khoác lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, cực kỳ giống Tinh ca ca ngồi trên cây đưa quả táo cho hắn năm đó. Gương mặt mơ hồ trong ký ức ở trong đầu bỗng nhiên rõ ràng hơn.
"Tên Vương Cánh Hàng kia trơn thật, đến giờ cũng chẳng bắt được hắn ta, chắc là do chưa nắm được thóp. Nếu không thì tôi trùm bao tải tra tấn bức cung hắn ta chút nhỉ?" Địch Thần dừng xe trong ga ra nhà, vừa mở xe điện ra vừa nghiêm túc lập kế hoạch.
"Tôi nghĩ là hắn ta còn muốn trùm bao tải anh hơn đó." Cao Vũ Sanh bất đắc dĩ nói.
"Vậy cũng tốt, cứ để hắn ta đến đây." Địch Thần đeo ba lô lên, dặn dò bé thỏ đừng nên tuỳ tiện mở cửa, vẫy vẫy tay cưỡi con xe điện đi ra ngoài.
Tiểu khu này rộng quá, đi đến ga ra dưới hầm thì gần nhưng đi trên mặt đất thì vòng mãi đến mò đến cổng chính được. Do thường xuyên đến đây nên bảo vệ ở cửa cũng quen mặt Địch Thần, lúc đi ngang qua cổng lớn còn lên tiếng chào anh trai bảo vệ nữa.
Bảo vệ vẫy tay một cái với anh, quay đầu tiếp tục hỏi người giao hàng: "Đưa đến hộ nào? Người đặt đồ ăn và số điện thoại của người đó."
"Toà nhà 15 chung cư A tầng 1." Anh trai giao hàng đọc địa chỉ rõ ràng ra, lấy đơn đặt hàng trên điện thoại ra cho bảo vệ nhìn, bảo vệ thấy không có gì nhầm nên để cho người vào.
Địch Thần vốn không để ý, cưỡi con xe điện đi ra cửa không bao xa thì thấy có bảy tám người quanh quẩn, ngó dáo ngó dác, không giống người trong tiểu khu này chút nào. Khi những người đó thấy Địch Thần thì y như là vượn cáo thấy diều hâu trên thảo nguyên, bỗng nhiên đứng thẳng người.
Không thích hợp!
Bóp thắng, xoải chân dài chạm đất, Địch Thần bỗng quay đầu lại. Toà nhà 15 chung cư A tầng 1 chính là căn hộ của Cao Vũ Sanh, nhưng Cao tổng khó tính chưa bao giờ ăn đồ giao hàng.
Không kịp để ý đến mấy người đang đến gần phía bên này, Địch Thần quay đầu trong nháy mắt, xoay xe điện một cái, vèo một phát phóng về phía tiểu khu.
/Hết chương 20/